sông, lê bước theo bờ nước nông ngược dòng chảy, tận hưởng cái mát mẻ.
Nó đi trong nước được chừng một phần tư dặm thì bỗng lại nghe thấy tiếng
chó sủa tiến lại gần và nhìn thấy chó chạy tới bờ sông theo dấu chân nó.
Chú cáo non trẻ ẩn nấp trong bụi cây rên một cù lao nhỏ, và từ nơi ẩn náu
an toàn đó nó sung sướng theo dõi lũ chó bị mất dấu ở chỗ mép nước rồi cứ
chạy tới chạy lui dọc bờ sông để cố tìm nó, nhưng cuối cùng chẳng tìm
được gì đành phải quay về mà hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Có thể con cáo không hiểu rành rẽ rằng nước đã che đậy dấu vết,
nhưng trong đầu óc nó đã hình thành một ý niệm sông là nơi rất tốt có thể
giúp tránh được mối nguy hiểm khó thoát. Sau này điều đó còn được khẳng
định thêm nhiều lần nữa. Ở nơi đó, bên bờ phía hạ lưu có một bãi cát dường
như không in lại dấu vết và do đó không thể tố cáo sự có mặt của kẻ chạy
trốn. Khi mùa đông đến và dòng sông phủ một lớp băng mỏng lấp lánh,
Domino nhận ra rằng băng nâng đỡ nó rất tuyệt nhưng lại vỡ ra dưới chân
chó làm cho chó rơi tõm xuống nước.
Nhưng nơi có lợi nhất té ra lại là cái bờ dốc dựng đứng lởm chởm đá
trên bờ sông. Dưới chân dốc có một con đường mòn lượn quanh, đoạn đầu
khá to nhưng đoạn sau thu hẹp lại đến mức cáo lách qua còn chật vật và
thành ra quá hẹp đối với chó săn. Con đường mòn đó vòng ra mũi đất rồi
thoai thoải chạy lên vách đá và dẫn vào rừng, nơi mà đến đây bằng bất cứ
con đường nào khác cũng phải mất không dưới hai năm.
Ngoài ra, Domino còn nhận thấy rằng khi không săn được gì ở những
nơi khác thì ở bên dòng sông bao giờ cũng có thể tìm thấy một cái gì đó ăn
được. Lúc là một con cá bị quăng lên bờ, lúc là một con chim chết, hoặc
cùng lắm là một con ếch, tất cả đều có thể làm dịu cơn đói. Thế là trong óc
nó hình thành một điều khẳng định vững chắc: nói chung dòng sông là một
nơi tuyệt diệu, rất có ích trong những giây phút khó khăn của cuộc sống.
Con sông đã trở thành người bạn nó.