TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 14

Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng ly với đám bạn thì thằng
Linh cứ đang thập thò.
Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó.
Thằng Linh òa khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa
chở con đi chơi... cả năm qua con ngoan... không hư một lần nào...”.

LÒNG MẸ

HẢI ÂU
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mãi được suất hợp tác lao động. Thanh coi đó
như cách duy nhất đề giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ
người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành
dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống
chỉ có ở trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống
trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh
nghẹn ngào khi nghe mẹ nói: “Dối mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm
sao mà sung sướng được hở con”.

CÁI BÓNG

HẢI ÂU
Ông luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho
mình. Ông chê bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi
việc ông thường tự quyết, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái
bóng lặng lẽ trong cuộc sống chung có nhiều thăng trầm. Một ngày, bà nhẹ
bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra ngẩn vào ngơ như thể đang kiếm tìm.
Nhà thiếu bà, ông mới thấy rõ những khoảng trống. Ông nhận ra sự lịch
lãm cũng chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu đi sự hy sinh, chịu
đựng âm thầm của bà.

LỜI TRẺ

HẢI ÂU
Anh là người chu đáo. Noel nào anh cũng dành thời gian để chuẩn bị quà
cho con. Cũng như nhiều ông bố khác, anh nói đó là quà của ông già Noel.
Và anh cũng thường nói với con là nó càng ngoan thì nó sẽ nhận được phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.