TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ - Trang 17

vẫn không sao thốt ra được lời anh muốn nói. Hai bàn tay đều run nhẹ. Xúc
cảm dâng đầy trái tim... Nàng khẽ thở dài khi bóng tối dần lấn chiếm ánh
hoàng hôn.
Chiều nay, trở về chốn xưa, đến phiên anh thở dài. Chỉ có mỗi mình anh
trong bóng chiều bảng lảng. Hôm trước hỏi thăm một người quen, nghe nói
nàng đã đi lấy chồng, một người ở rất xa...

BỐ VÀ CON

TRẦN NINH BÌNH
Anh phụ trách công việc giao tế ở một công ty, lúc nào cũng tươi tắn, lịch
sự và hòa nhã. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối tắm rửa xong, đang
nằm đọc báo trên giường trải drap trắng toát thì con bé bốn tuổi, mồ hôi mồ
kê, chân tay lấm láp trèo lên. Anh cau mặt gắt con sao không chịu đi rữa
chân tay trước. Con bé mếu máo: “Bố ơi, từ sáng tới giờ bố chưa mi con cái
nào!”

TÂM BÌNH
Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa. Nó về ở với
Nội. Nội già. Nó làm tất cả. Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi! Có
người hỏi: “Mày có buồn không?”. Nó yên lặng nhìn xa xăm!
Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn. Nội nhìn nó ngạc nhiên. Nó
ngậm ngùi: “Con còn có Nội - nó chẳng còn ai!”

ĂN CƠM

NGUYỄN THANH BÌNH
Thằng Tèo ngồi tiu nghỉu. Tựa lưng vào cây trứng cá bên hông nhà, thỉnh
thoảng nó giơ tay gạt nước mắt.
Không biết chuyện gì? Cả buổi sáng nay ba má nó liên hồi ẩu đả. Bỏ ông
táo lạnh tanh. Giờ mỗi người mỗi góc.
Rồi cuộc chiến lại tiếp tục. Từ võ ba càng chuyển sang võ miệng. Bỗng má
nó lớn giọng:
- Ông ăn chả, tôi ăn nem. Mặc xác ông!
Đến đây, cái bao tử thúc giục, Tèo tham chiến:
- Con không thèm ăn thứ đó, con chỉ muốn ăn cơm thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.