TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 259

- A, các vị quý tộc! - Kudmitsốp nói. - Xin quá bộ vào đây.

Iegoruska cởi áo khoác, hôn tay ông cậu và cha Khrixtophor, rồi ngồi xuống
cạnh bàn.

- Thế nào, con đi đường ra sao, puer bone

[59]

? - cha Khrixtophor hỏi tíu tít

trong khi rót trà cho Iegoruska, môi nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ. -
Chắc là chán lắm phải không con? Đi xe chở hàng hoặc xe bò thì thật đến
khổ! Đi mãi, đi mãi, lạy Chúa tha tội, mà nhìn phía trước vẫn thấy thảo
nguyên mênh mông như cũ, chẳng thấy bến bờ đâu! Chán không để đâu cho
hết. Sao không uống trà đi con? Uống đi! Còn trong khi con nằm trên xe lê
đi thì ở đây cậu của con và cha đây đã làm xong mọi việc gọn gàng. Đội ơn
Chúa! Lông cừu đã bán cả cho Tserepakhin giá hời hết sức... Lợi lắm!

Thoạt trông thấy người nhà, Iegoruska đã thấy cần than phiền ngay, một
nhu cầu không sao cưỡng nổi. Nó không nghe cha Khrixtophor nói gì, cứ
băn khoăn nghĩ thử xem nên bắt đầu bằng chuyện gì, và có than phiền thì cụ
thể là than phiền nỗi gì. Nhưng giọng nói của cha Khrixtophor mà nó có
cảm giác là đanh đá khó chịu, làm cho nó không tập trung được, ý nghĩ cứ
rối tung lên. Chưa ngồi năm phút, nó đã rời bàn trà đứng dậy ra đivăng
nằm.

- Thế cơ đấy, - cha Khrixtophor ngạc nhiên. - Thế còn trà thì sao?

Đang cố nghĩ xem nên than phiền về nỗi gì, Iegoruska dúi đầu vào lưng
đivăng và bỗng khóc òa lên.

- Lại thế nữa! - cha Khrixtophor càng ngạc nhiên. Cha đứng dậy và đến
cạnh đivăng. - Iegoruska, con làm sao thế? Sao con lại khóc?

- Con... con bị ốm! - Iegoruska nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.