TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 257

chân dính bùn be bét, uể oải và buồn ngủ như ruồi mùa đông, đang đi vật vờ
bên xe hay ngồi trên càng xe. Iegoruska nhìn họ, nghĩ thầm: “Làm nông phu
chán mà khó chịu thật!” Nó đến cạnh ông Pantelây và ngồi lên càng xe, bên
cạnh ông lão.

- Ông ơi, cháu lạnh lắm! - nó vừa nói vừa run, tay này luồn vào trong ống
áo tay kia.

- Không sao, sắp đến nơi rồi, - lão Pantelây ngáp dài. - Không sao đâu, nó
ấm lên bây giờ đấy.

Đoàn xe lên đường sớm, vì trời không nóng. Iegoruska nằm trên đống hàng,
rét run lên, tuy mặt trời chẳng bao lâu đã hiện ra, hong khô áo quần của nó,
hong khô cả đống hàng và mặt đất. Nó vừa nhắm mắt lại thì thằng Tít và cái
chòi xay gió đã hiện lên. Thấy buồn nôn và bải hoải khắp người, Iegoruska
lấy hết sức bình sinh ra xua đuổi những hình ảnh ấy, nhưng hễ những hình
ảnh này biến đi thì lại thấy gã phá bĩnh Đưmốp hầm hè xông vào nó, hai
mắt đỏ ngầu, hai nắm đấm giơ cao lên, hoặc lại nghe tiếng hắn than thở:
“Tôi chán quá!” Varlamốp cưỡi con ngựa giống Côdắc đi qua, rồi đến anh
chàng Konxtantin hớn hở, miệng cười toe toét, tay xách con vạc. Và những
con người này sao mà dễ ghét, khó chịu và phiền hà đến thế!

Có một lần, vào lúc xế chiều, nó nhấc đầu lên xin nước uống. Đoàn xe đỗ
trên một chiếc cầu lớn bắc qua một con sông rộng. Ở phía dưới, trên mặt
sông bốc lên một làn khói đen đen, và qua làn khói có thể trông thấy một
chiếc tàu thủy kéo một chiếc xà lan. Trước mặt, bên kia sông, sừng sững
một quả núi lớn nham nhở nhiều màu, rải rác những nếp nhà và những giáo
đường, dưới chân núi, một cái đầu máy xe hỏa chạy giữa đám toa chở
hàng...

Trước đây Iegoruska chưa bao giờ trông thấy tàu thủy hay đầu máy xe lửa,
cũng chưa bao giờ trông thấy một con sông lớn. Nhưng bây giờ, nhìn các
thứ đó, nó không thấy sợ, không lấy làm lạ. Trên gương mặt nó thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.