TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 255

xe... Bọn chúng nó... Không thể... Người ta dắt ngựa đi mất... Tôi ngồi một
lát rồi phải ra thay chúng nó... Không, người ta có thể dắt trộm ngựa mất...

Pantelây và bà cụ già ngồi cạnh nhau bên chân Iegoruska, khẽ nói chuyện
phều phào, chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại ngáp. Trong khi đó
Iegoruska không sao ấm người lên được. Nó đắp chiếc áo lông cừu dày
nặng trịch, nhưng cả người nó cứ run lên, tay chân giần giật, gan ruột tưởng
như cũng run lên từng đợt... Nó cởi áo quần ra, trong khi vẫn đắp chiếc áo
lông da cừu, nhưng cũng chẳng ăn thua. Cơn ớn rét mỗi lúc một mạnh
thêm.

Lão Pantelây ra thay phiên đã quay trở về, mà Iegoruska vẫn chưa ngủ và
vẫn run cầm cập. Có một cái gì đè lên đầu, lên ngực nó, làm cho nó thấy
nặng nề vướng víu, nhưng nó không biết rõ đó là cái gì: có phải là tiếng nói
chuyện thì thào của hai ông bà già, hay là cái mùi rất nặng của lông cừu?
Quả dưa hấu và quả dưa bở ăn lúc nãy còn để lại một dư vị khó chịu, cứ
như ngậm miếng thiếc. Hùa thêm vào đấy, mấy con bọ chét lại xông vào
cắn nó nữa.

- Ông ơi! Cháu rét lắm! - nó nói mà không nhận ra được tiếng mình nữa.

- Ngủ đi cháu ạ, ngủ đi... - bà già thở dài.

Thằng Tít trên đôi chân lẻo khẻo đến cạnh giường hoa chân múa tay, rồi cao
dần lên đến tận trần nhà và biến thành cái chòi xay gió. Cha Khrixtophor
không phải như lúc ngồi trên xe, mà mặc đồ lễ đầy đủ, tay xách bình nước
thánh đi quanh cái chòi xay, rảy nước thánh vào chòi, và mấy cánh quạt liền
thôi vung vẫy. Iegoruska biết mình đang mê sảng, nó mở mắt ra.

- Ông ơi, - nó gọi. - Cho cháu tí nước!

Không ai trả lời. Iegoruska ngạt thở và cấn cái không sao chịu được. Nằm
thế nào cũng không ổn. Nó đứng dậy, mặc quần áo và ra sân. Trời đã sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.