đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng chừng như có một con
quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa kéo xuống địa
ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao về phía
sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chết!
- Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói.
Chiếc xe trượt dần dần chạy chậm lại, tiếng gió gào và tiếng càng trượt xe
rít lúc này đã không còn đáng ghê sợ, ngực đã thấy dễ thở, và thế là chúng
tôi đã xuống đến chân đồi. Nađia sợ tưởng chết đi được, gương mặt tái
nhợt, nàng thở không ra hơi... Tôi đỡ nàng đứng dậy.
- Các vàng tôi cũng không trượt lần nữa đâu! - nàng nói và đưa cặp mắt mở
to đầy sợ hãi, nhìn tôi. - Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi
chết!
Một lát sau, nàng dần dần hết sợ và đã bắt đầu nhìn vào mắt tôi với vẻ dò
xét: có phải tôi đã nói bốn tiếng ấy, hay chỉ là trong tiếng gió gào rít nàng
nghe thấy như vậy? Còn tôi, tôi đứng bên cạnh nàng, lấy thuốc lá ra hút và
chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.
Nàng khoác tay tôi và chúng tôi cùng nhau dạo chơi hồi lâu bên đồi tuyết.
Hình như điều bí ẩn làm nàng thấy trong lòng băn khoăn. Có phải anh nói
ra những lời đó không? Có những lời đó hay không? Có hay không? Đó là
một câu hỏi của lòng tự trọng, của danh dự, của cuộc đời và niềm hạnh
phúc - một câu hỏi rất hệ trọng, hệ trọng nhất trên đời này. Nađia đăm đăm
nhìn tôi bằng cặp mắt buồn rầu nôn nóng bồn chồn. Nàng chậm rãi do dự
trả lời những câu hỏi của tôi như chờ mong tôi sẽ tự nói ra cái điều bí ẩn ấy.
Ôi, khuôn mặt nàng lúc ấy đáng yêu biết bao, ý nhị biết bao! Tôi thấy rõ
nàng đang tự day dứt với mình, nàng cần nói một điều gì, cần hỏi một điều
gì, nhưng nàng không tìm được lời, nàng cảm thấy rụt rè kinh sợ, một niềm
vui nào đang ngăn trở nàng nói...