TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 44

vẫn run, gương mặt nàng vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn ngắt quãng vì sợ hãi như
những lần trước.

Lần thứ ba chúng tôi trượt xuống. Tôi thấy nàng đăm đăm nhìn lên mặt tôi,
theo dõi đôi môi tôi. Nhưng tôi lấy chiếc khăn tay che miệng đi rồi khẽ
đằng hắng lên mấy tiếng, và khi xe lao xuống lưng chừng đồi, tôi còn kịp
nói:

- Nađia, anh yêu em!

Điều bí ẩn vẫn là điều bí ẩn! Nađia im lặng, nàng đang nghĩ ngợi điều gì...
Tôi tiễn nàng từ sân trượt về nhà. Nàng cố đi chậm lại, chờ xem tôi có nói
với nàng những lời ấy không. Tôi cảm thấy tâm hồn nàng đang đau khổ,
nàng đang cố dằn lòng để khỏi phải thốt lên:

- Không, gió không thể nói được những lời ấy! Mà tôi cũng không muốn tin
rằng gió đã nói những lời ấy!

Sáng hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy của nàng: “Nếu hôm nay anh
có đi trượt tuyết, đến rủ tôi cùng đi nhé! Nađia”. Từ hôm đó, ngày nào tôi
và Nađia cũng lên đồi và mỗi lần lao xe từ trên đồi xuống, tôi lại thì thào
nhắc lại những lời đó:

- Nađia, anh yêu em!

Chẳng bao lâu sau, Nađia quen nghe những lời ấy như quen uống rượu, hay
dùng moócphin. Nàng không thể sống thiếu những lời đó nữa. Thực ra, lao
xe từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ như xưa, nhưng giờ đây chính cái nguy
hiểm, cái kinh sợ đó lại đem đến một cái gì đặc biệt đắm say cho những lời
yêu đương ấy, những lời vẫn là điều bí ẩn và dằn vặt lòng người như trước...
Kẻ bị nghi ngờ vẫn là gió và tôi... Ai, gió hay là tôi, đã thổ lộ với nàng
những lời yêu đương ấy, nàng không biết được; nhưng hình như nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.