TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 45

không để ý đến điều đó nữa bởi vì tục ngữ nói uống rượu từ bình nào, có gì
đáng bận tâm đâu, chỉ cốt sao say được thôi.

Có lần vào một buổi trưa, tôi đến sân trượt một mình; đi lẫn trong đám
đông, tôi bỗng nhìn thấy Nađia đang đi về phía đồi và đưa mắt tìm tôi... Rồi
nàng chậm chạp bước theo bậc thang trở lên đỉnh đồi... Trượt xe một mình
thật đáng ghê sợ biết bao, ôi, thật đáng ghê sợ! Mặt nàng tái nhợt, trắng như
tuyết, toàn thân run rẩy, nàng bước đi hệt như đến nơi chịu án tử hình,
nhưng nàng vẫn xăm xăm đi, đầu không ngoái lại. Chắc là cuối cùng nàng
quyết định thử xem: nàng có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy
nữa không, khi không có tôi bên cạnh? Tôi nhìn thấy nàng tái nhợt, miệng
há ra vì sợ hãi; ngồi lên xe, nhắm mắt lại và, sau khi vĩnh biệt trái đất, bắt
đầu lao xuống chân đồi... Tiếng càng trượt xe rít lên... Nađia có nghe thấy
những lời đó nữa không, tôi không biết... Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe
một cách mệt nhọc, gần như kiệt sức. Qua nét mặt nàng có thể thấy rằng
chính nàng cũng không biết nàng có nghe được những lời đó hay không.
Nỗi sợ hãi khi xe lao xuống đồi đã làm nàng không còn khả năng nghe
được, phân biệt được các âm thanh, không còn khả năng hiểu nữa...

Thế rồi những ngày xuân tháng Ba đã tới... Mặt trời như trở nên dịu dàng
hơn. Quả đồi tuyết của chúng tôi bắt đầu sẫm lại, dần dần mất cái vẻ óng
ánh của nó, và cuối cùng thì tan đi. Chúng tôi thôi không trượt xe nữa.
Nađia đáng thương cũng không còn nơi nào để nghe những lời đó nữa, và
cũng không có ai nói những lời ấy nữa, bởi vì gió thì không còn thổi nữa,
mà tôi thì sửa soạn đi Pêtérburg - đi rất lâu, có lẽ là suốt đời.

Có lần khoảng hai ngày trước khi đi Pêtérburg vào một buổi chiều tà, tôi
ngồi trong khu vườn nhỏ. Một hàng rào cao có đinh nhọn ngăn cách khu
vườn ấy với sân nhà Nađia... Trời hãy còn lạnh, tuyết hãy còn đọng lại dưới
đám phân, cây cối vẫn trơ trụi, nhưng hương vị mùa xuân đã đến, từng đàn
quạ bay về tổ, trú đêm kêu lên quàng quạc. Tôi đến bên hàng rào và ghé
nhìn qua khe hở. Tôi thấy Nađia bước ra thềm và đưa mắt nhìn lên trời
buồn bã... Làn gió xuân nhẹ thổi qua khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của nàng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.