TRUYỆN NGẮN A. P. CHEKHOV - Trang 46

Làn gió xuân gợi lại cho nàng cái tiếng gió rít trên đồi tuyết, khi nàng nghe
thấy bốn tiếng ấy, và gương mặt nàng trở nên buồn bã lạ thường, nước mắt
lặng lẽ chảy trên má... Nàng đáng thương đưa hai tay mình về phía trước
như muốn cầu xin làn gió đem đến cho nàng những lời yêu đương đó một
lần nữa. Và tôi, chờ khi có làn gió đến, thì thào nói:

- Nađia, anh yêu em!

Trời, điều gì đã xảy ra với nàng lúc ấy! Nađia khẽ kêu lên và khuôn mặt
nàng bỗng chan hòa một nụ cười rạng rỡ. Nađia đưa hai tay lên đón lấy gió,
trông nàng lúc ấy thật là mừng rỡ, đẹp xinh và hạnh phúc.

Còn tôi, tôi trở vào nhà và đi thu xếp đồ đạc...

Chuyện ấy đã qua lâu rồi. Bây giờ Nađia đã có chồng, gia đình nàng gả
chồng cho nàng hay nàng tự nguyện lấy? - điều ấy cũng chẳng có gì đáng
bận tâm. Chồng nàng là thư ký hội đồng giám hộ trẻ con quý tộc. Nađia đã
có ba con. Nhưng chút kỷ niệm cùng nhau trượt băng và gió lúc ấy đem đến
cho nàng bốn tiếng: “Nađia, anh yêu em!” thì nàng không quên được; đối
với nàng, điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp
đẽ nhất trong đời nàng...

Còn tôi, bây giờ tôi đã đứng tuổi, tôi không hiểu nổi vì lẽ gì tôi đã nói
những lời đó, làm sao tôi đã đùa như thế...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.