thằng em cũng thút thít khóc. Chúng nghĩ tới ba chúng bỗng nhiên biến
mất. Từ nay chúng không còn ba để dẫn đi xem phim, không còn mua sách
truyện thiếu nhi, không còn chở chúng đi học nữa. Chỉ sau một đêm đạn nổ
bom rơi thì ba chúng mất đi khiến mẹ chúng khóc quá.
- Sao khóc? - Thằng anh nói – Thôi đi tiếp nha!
Thằng anh giấu cảm xúc nhớ ba để cho em mình khỏi nhớ theo nên chạy
nhanh ra đường mặc dù trời vẫn còn mưa lất phất. Thằng em cũng ba chân
bốn cẳng chạy theo.
Đang chạy nhảy hí hửng thì có tiếng quát: “Đứng lại!” khiến cả hai anh
em giựt mình. Từ trên một lô cốt chất đầy bao cát chung quanh, có một ông
lính mặc áo quần rằn ri đang chĩa súng về phía hai anh em.
- Vào đây!
Cả hai anh em ngơ ngác chẳng biết mình phạm vào tội gì.
- Có vào không?
Sợ quá, cả hai làm theo ông lính, vào trong lô cốt.
- Bọn mày thấy trời mưa là vui lắm hả? Có phải bọn mày đang đi liên lạc
với bọn giặc không?
- Dạ..giặc gì ạ? - Thằng anh nói lí nhí.
Ông lính chỉ vào một góc tối nói:
- Trong đó tao đã bắn mấy thằng rồi, tới đứng đó mau!
Hai anh em khóc lóc van xin tha mạng nhưng ông lính vẫn bắt cả hai đến
đứng phía trong góc tối. Ông lính lên đạn răng rắc rồi chĩa mũi súng vào
thằng em và quát thằng anh:
- Mày có gì khai đi!
Thằng anh hoảng hốt nhảy đến ôm chầm lấy thằng em và đưa lưng về
hướng mũi súng như muốn hứng lấy viên đạn cho thằng em. Ông lính chạy
đến kéo thằng em ra và chĩa súng vào thằng anh. Đến lúc này thì thằng em
thét lên và nhào đến ôm lấy thằng anh như muốn che đỡ cho anh mình. Ông
lính thấy thế thì bật cười:
- Cũng biết yêu thương nhau đó chứ! Chắc chắn bọn mày là anh em ruột
rồi. Thôi, thấy bọn mày biết yêu thương, đùm bọc, che chở cho nhau như
thế thì tao tha cho bọn mày đấy! Nhớ là khi lớn lên cũng đừng vì một điều