TRUYỆN NGẮN CỰC HAY TRUNG QUỐC PHẦN 1 - Trang 40

Người to lớn xoa xoa râu tóc rậm rì của mình, bên trong đẫm mồ hôi.

“Dù ông anh biết tôi làm gì thì cũng xin cắt tóc hộ tôi”, rồi vỗ vào cái bao
bên hông, “tôi theo giá trả tiền, có dám không?”.

Người cắt tóc đứng dậy, vẫn mỉm cười như cũ.
“Thợ cắt tóc thì coi cắt tóc là một thiên chức, sao lại có chuyện không

dám”.

“Ồ tốt, làm đi”.
“Để tóc hay là cắt trọc?”.
“Trọc, cắt trọc cho thoải mái”.
Người cắt tóc đến cái vũng gần đó múc nồi nước rồi lấy đá đánh lửa

đun lên, gội rửa sạch đầu người to lớn kia rồi lấy khăn mặt lau kỹ, sau đó
để ngồi vào chiếc ghế gấp đan bằng dây lưới, choàng cái khăn trắng quanh
cổ rồi mới bắt đầu vào việc chính. Soạt soạt soạt soạt, tóc như tuyết đen tới
tấp rơi xuống.

Cắt tóc xong, ngươi thợ mở rộng ghế gấp để người to lớn có thể nằm

dài ra, rồi tỉ mỉ cạo từ quanh miệng đến khắp mặt, cổ. Người to lớn cảm
thấy lưỡi dao sắc lạnh lướt êm trên da mình, vòng đi vòng lại, vèo vèo như
gió, lướt đi như gần mà lại như xa, gây cảm giác ngưa ngứa, dễ chịu, và
khoan khoái nhắm mắt lại.

Tóc đã cắt xong, người thợ cầm gương cho khách xem, hỏi: “Thế

nào?”.

Người to lớn thấy râu tóc rậm rịt thường ngày của mình biến mất,

trong gương xuất hiện một quả hồ lo nhẵn thín mà ngay mình cũng không
nhận ra, bất giác sờ lên đầu mình. “Hà hà... không tồi chút nào. Xem ra tay
nghề của ông anh cũng không đến nỗi. Bao nhiêu tiền?”.

“Hai mươi nhăm đồng”.
“Cái gì?”. Người cao lớn giật thót mình. “Hai mươi nhăm đồng? Ông

anh nói đùa đấy chứ?”.

Người cắt tóc vẫn với đôi mắt nheo nheo và cái miệng mủm mỉm:

“Không nhiều đâu!”.

“Sao không nhiều? Cắt một mái tóc nhiều nhất là hai hào. Cứ cho là

tóc tôi khó cắt đi, trả gấp đôi là bốn hào. Vậy mà ông dám đòi hai mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.