TRUYỆN NGẮN CỰC HAY TRUNG QUỐC PHẦN 1 - Trang 59

19

Lỗ Ban Sống

Thân Bình

X

ưa kia, trong thành Hà Đạt có một người thợ nổi tiếng, được thiên

hạ tặng cho mĩ danh là Lỗ Ban sống. Bạn đừng cho rằng Lỗ Ban chỉ là thợ
mộc, thực ra cha Lỗ Ban còn là tổ sư của ba nghề - thợ mộc, thợ đá, thợ
gạch. Lỗ Ban sống này đúng là một tập trung của sự khéo léo, tinh xảo của
ba loại gỗ, đá, gạch. Thành Hà Đạt từ cổ xưa không có nhà lầu. Ngôi lầu
yến tiệc đầu tiên cho khách là do Lỗ Ban sống đến xây cho mới có được.
Từ đó tiếng tăm ông nổi như cồn. Ngày nào cũng có người đến xin làm
công và bái ông ta làm thầy, đông đến mức làm nát cả ngưỡng cửa.

Lúc đầu, Lỗ Ban sống còn biết khiêm nhường. Mỗi khi có ai gọi bằng

mĩ danh ấy, ông liền lắc lắc đầu “không dám, không dám”. Lâu ngày, tai
nghe quen đi, cảm thấy không cần “không dám” nữa. Rồi tiếp đó, ai đến mà
không gọi là Lỗ Ban sống thì trong lòng không vui. Nhận đồ đệ cũng vậy.
Lúc đầu Lỗ Ban sống nghiêm khắc coi trọng chất lượng, phát triển rất thận
trọng. Dần dần cứ dựa vào tên tuổi mình, mượn danh thu nạp hiền tài, ai
đến cũng không chê. Dù sao, thêm đồ đệ là thêm thu nhập, tiếng tăm lại
được truyền tụng thêm, sao không làm?

Bỗng một hôm, trong xưởng xuất hiện lão ăn mày, bảo là tránh nạn đói

từ xa đến, không chỗ nương náu, muốn nghỉ đỡ trong xưởng vài ngày. Đại
đồ đệ cai quản xưởng động lòng trắc ẩn, gật đầu. Vừa đúng hôm gặp Lỗ
Ban sống đến lo việc công xưởng, các đồ đệ không ngớt chào: “Lão tổ sư...
Bố Lỗ Ban”. Lỗ Ban sống mặc áo dài, tay nâng tẩu ngọc, da mặt bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.