TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 228

Tuy nhiên, một người - anh chàng xin bánh mì - nán lại một lúc đăm đăm
nhìn gã thanh niên bị thương từ nãy nằm không nhúc nhích, mắt nhắm
nghiền.

- Nó chết chưa ? Anh ta hỏi. Rồi, bà Vương chưa kịp trả lời anh ta đã rút từ
thắt lưng ra một con dao ngắn. - Chết hay không, tôi cũng phải cho nó một
vài nhát dao này…

Nhưng bà lão Vương đã đẩy anh ta ra.

- Cậu không được thế, bà hách dịch nói. Nếu có chết rồi thì hà cớ chi phải
để nó mang cái xác nát bươm xuống ngục tĩnh tội. Chính ta đây cũng là
một phật tử tín thành.

Anh chàng cả cười: “À, thì thôi, nó chết rồi”, anh ta đáp; rồi thấy đồng đội
đã cách xa, anh bèn chạy theo.

Đây là một tên Nhật ư ? Còn lại một mình với cái thân hình bất động, bà
thử nhìn kỹ nó. Lúc này, mắt gã nhắm nghiền, bà có thể thấy gã trẻ măng.
Bàn tay mềm oặt trong cơn bất tỉnh, nom như tay trẻ con, chưa định hình và
còn đang phát triển. Bà sờ nắn cổ tay gã, nhưng không thấy tí mạch nào. Bà
cúi xuống, gí vào môi gã nửa ổ bánh mì bà chưa ăn tới.

- Ăn đi, bà nói rất to và rất rành rọt, bánh mì đấy !

Nhưng không hề thấy trả lời. Rành là gã chết rồi. Chắc là gã chết trong khi
bà đang moi bánh trong lò ra.

Vậy chả còn gì khác để làm ngoài việc tự bà ăn nốt ổ bánh. Và ăn xong, bà
tự hỏi chẳng biết mình còn cần phải đi theo vợ chồng Tiểu Trư và toàn thể
dân làng hay không. Mặt trời đang lên và mỗi lúc một nóng. Nếu phải đi thì
đi luôn cho được việc Nhưng trước hết bà phải leo lên đê để xem hướng đã.
Họ đã đi thẳng về hướng tây và mạn này là một dải đồng bằng lớn trải đến
tận cuối tầm mắt. Thậm chí bà có thể nhìn thấy một đám đông cách hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.