TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC CỦA TÁC GIẢ ĐƯỢC GIẢI THƯỞNG NOBEL - Trang 315

- Bà ấy nhè nhẹ bơi, chúng tôi kéo dần bà lên. Và tóc bà ấy chưa ướt. Bà ấy
chỉ kêu: hãy vớt xác chết tôi lên, còn một mắt thì vẫn tìm chỗ nào nông
hơn. - Hai tay thuyền chài nói đùa. Ai cũng biết họ là những kẻ liều lĩnh và
nát rượu.

Mọi người cười vang. Một số lại còn liếc ra cổng chờ đợi nhìn thấy Meira ở
đó, nhưng những người đánh cá đã trấn an họ, nói rằng bà ấy đã về nhà
ngay sau khi được vớt lên. Bà ấy còn nhớ là: “Chết, không biết tôi bỏ quên
đôi dép ở đâu”.

Mọi người lại cười. Huso thết đãi hai ngư dân.

Bây giờ tất cả mọi người trông đã có vẻ hưng phấn hơn. Sự vui vẻ lại tiếp
tục. Nhạc lại nổi lên như trước khi có cuộc tự tử Digan này. Từ cái xóm
Digan họ đã mang lên đây những tập tục quấy lộn ầm ĩ và nhanh chóng hoà
giải.

Trời đã tối. Hai đống lửa được nhóm lên. Tất cả đồng thanh ca hát. Dưới
hiên, trên một thùng gỗ như trên ngai vàng là Huso ngồi, dõi theo mọi việc
và sai khiến kẻ hầu người hạ. Những thực khách vui vẻ là người Digan và
đám dân nghèo khác, không có chỗ đứng trong xã hội, ngước nhìn lão với
lòng tôn kính lớn lao, gần như là tình yêu say đắm với người thuộc trật tự
cao hơn, người mà sống theo ý muốn, làm theo ý thích, người mà có thể
mua tất cả họ đến người cuối cùng, người mà có thể ra tù cũng theo ý muốn
và điều khiển ý chí của mình bằng phép màu, thậm chí còn sai khiến được
dòng nước tự nhiên và những kẻ tự vẫn; không gì có thể làm lão luống
cuống, lão biết tất cả và nhìn thấy trước tất cả không hề sai lầm và đầy bất
khuất.

Mắt chớp chớp, họ ngước lên lão với cái nhìn đầy trung thành, thấy ở lão
sức mạnh không có giới hạn và không gì đo nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.