TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 131

phi ngựa, tiếng lục lạc gỗ kêu lộc cộc khiến đầu óc chị quay cuồng. Có lúc
bực mình, chị định mang con ngựa gỗ vứt vào thùng rác ngoài đầu ngõ
nhưng chạm ngay phải ánh mắt đề phòng của con, nên thôi. Đứa trẻ này rất
lạ, nhiều lúc chị hoài nghi như một kẻ tâm thần rằng không biết nó có đúng
là con chị hay không? Con hình như cũng vậy, cũng hoài nghi người đàn bà
sống cùng nhà, người nó gọi bằng mẹ, người đã nhiều lần làm nó bầm dập
ngay chính trong giấc ngủ ấy có thực sự là người đã sinh ra nó hay không?
Thỉnh thoảng chị đến trường đón con, thấy nó chạy từ trong lớp học ra với
vẻ mặt hồ hởi như muốn kể một chuyện vui gì đó. Rồi vừa nhìn thấy chị
con bỗng đứng khựng lại, nụ cười trên môi con hóa thành tượng đá. Chút
ngượng nghịu, lúng túng, thêm vài câu hỏi hời hợt kiểu hỏi cho có chuyện
làm suốt chặng đường về chị tưởng như đang chở sau lưng mình một đứa
trẻ lạ xa. Thằng nhỏ có đôi mắt hệt chị, có bàn tay hệt chị, cả cái nốt ruồi
mọc đằng sau gáy cũng hệt chị nhưng nó luôn dè chừng chị như một vị
khách lạ mặt lẻn vào nhà nó, ngồi chung mâm cơm với nó. Chị là một
người mẹ chẳng ra gì bởi có những thứ thuộc về bản năng mà chị cứ loay
hoay học mãi. Như là chị đang học cách để chấp nhận chính đứa con mình
dứt ruột đẻ ra.

Anh thích ăn cơm khô. Chị cắm nồi cơm thiếu nước với bùng nhùng

nghĩ suy. Đến bữa, chị nhìn những hạt cơm khô rời rạc và nghĩ "tốt thôi.
Thêm chút canh thì sẽ nuốt trôi". Anh không thích chan canh, cơm khô thì
hay nấc nghẹn. Chị ngồi nhìn anh ăn mà nghĩ, con người ấy hình như đã bị
đọa đầy, cả đời không ăn nổi một bữa cơm thong thả. Công việc như một
thỏi nam châm, còn tham vọng của anh chẳng khác gì một thứ kim loại.
Thành phố này, ngôi nhà này, người đàn ông này là những thứ chị đã chọn
lựa và chiếm đoạt. Ngay cả sự ra đời của đứa con trai cũng chỉ làm nhức
nhối thêm cái phông nền của cuộc đời người đàn bà nhiều toan tính là chị.
Đã sống gần nửa cuộc đời chẳng có nổi một niềm đam mê, thứ gì chị cũng
gấp gáp, vội vàng chỉ vì sợ người ta tranh cướp mất. Chị có yêu anh hay
không? Mười mấy năm trước chị đã tự huyễn hoặc mình, mười mấy năm
sau cũng chẳng biết có phải chị vẫn đang tự huyễn hoặc hay không. Con
người thực ra là một chủ thể rất đáng thương trước thời gian. Sự thay đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.