TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 29

Có thể đó là món quà số phận ban cho tôi? Để tôi còn được nhung

nhớ.

Tôi sẽ gọi người ấy là gì đây?
Ngày...
Khi đó tôi đang đứng trên chiếc cầu nối liền hai bờ của phá Hòn Soi.

Chỉ đi một đoạn nữa là ra tới biển. Đứng từ nơi này có thể nhìn thấy biển
mênh mông ngoài khơi xa, nhìn thấy một màu xanh bất tận đang bừng lên
ánh ban mai dịu dàng.

Mùa xuân, gió nổi lên từ những đụn cát trắng, nhẹ nhàng như những

tia nắng đầu tiên soi xuống mặt biển. Mái tóc tôi bướng bỉnh chảy dài theo
gió. Tóc tôi mảnh quá, chỉ như những sợi tơ mong manh, những sợi đã dệt
nên tấm lưới óng ánh mà ai đó đang phơi bên biển.

Tôi đặt chiếc túi căng phồng xuống bên đụn cát, vươn người ra.
"Ôm em đi. Như bao lần anh vẫn nói với em ấy".
Anh nhìn tôi cười. Nụ cười lung linh như bình minh trên biển, phía xa.
Anh nhìn tôi rất lâu. Như lạ lẫm ngại ngùng. Lại như thân thuộc từ bao

giờ. Anh cứ đứng vậy, đôi mắt hơi nheo lại. Tôi cũng đứng sững nhìn anh.
Tôi đo anh như trong tưởng tượng của mình.

Anh là ai?
Đây là người mà tôi đã đi tìm suốt những ngày qua.
Là người mà bao nhiêu thời gian ngồi bên tôi trong cái quán vắng nhỏ

nhoi trên đỉnh Non Cao.

Chúng tôi đứng cách nhau chỉ một bước chân, nhưng cái khoảnh khắc

để tìm ra nhau, để soi rọi giữa hai chúng tôi là thiên kỷ xa lắc. Bây giờ thì
anh đây rồi, chúng tôi cùng nhìn vào mắt nhau. Từ từ cảm nhận ra nhau.
Khoảng cách giữa hai người là một dải rộng đến vô cùng, mà trong khoảng
không bao la vô tận đó, hàng triệu triệu ngôi sao đang từ từ chìm vào sâu
thẳm. Hàng triệu triệu cánh hoa đã bay vào cát bụi. Mùa xuân đang dâng
lên từ mặt đất hơi thở ẩm ướt của nước trời.

"Em đấy sao, cô gái có đôi mắt thần? Bông hoa kiếm tiên vũ? Em sẽ

không mang tình yêu của anh đi mất chứ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.