TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 97

trăng, sóng sánh như ly rượu vang thượng hạng. Hít đầy lồng ngực bầu
không khí này, tôi cố gắng để lòng mình không dao động như mặt nước.

Tôi nghĩ về tôi, về chuyện tình yêu trên thế gian. Năm tôi mười tám

tuổi, tôi đã khóc rất nhiều trong lần đầu tiên. Cái cảm giác thất hứa với
chính bản thân thật đáng hổ thẹn, tôi ngây thơ nghĩ rằng tôi sẽ giữ gìn cho
một người đàn ông duy nhất được tôi gọi là "chồng". Chuyện đã rồi, tôi
nghĩ chắc chắn mình sẽ là vợ của người ấy. Thế rồi chính tôi là người quay
bước đi, bỏ lại sau lưng một người yêu mình tha thiết, bỏ lại cả lời thề trên
danh dự của một người con gái. Tôi đâu cần ghi nhớ lời thề ấy nữa, tôi là
một người đàn bà cơ mà. Thêm hai, ba rồi nhiều người đàn ông đi qua cuộc
đời tôi, thỉnh thoảng cũng có người nán lại, kiên nhẫn cư xử với tôi như
một người để yêu, nhưng đa số họ đều rơi bỏ tôi theo cùng một cách sau
cùng câu hỏi: "Tại sao em không thể sống một cuộc đời bình thường như
những cô gái khác?" Những cái không giống như nó vốn phải giống mọi
người sẽ gọi là "bất thường", còn tôi, tôi gọi đó là "sự đặc biệt". Tôi thích là
một người đặc biệt, thích sự nổi trội, tại sao tôi phải tỏ ra giống những
người khác trong khi tôi không hề như thế? Điều bất thường nhất trong
chuyện tình cảm của tôi chỉ là tôi sợ phải làm vợ một ai đó, làm vợ rồi, tôi
sẽ không bao giờ được người đàn ông của mình nói cho nghe liệu anh ta đã
chán tôi chưa? Nếu chỉ là người yêu, người tình, khi anh ta chán tôi, anh ta
sẽ hỏi: "Tại sao em không thể sống một cuộc đời bình thường như những
cô gái khác?" rồi bỏ tôi đi, dù tôi vẫn nhớ như in anh ta từng nói thích sự
đặc biệt của tôi.

Tôi cứ nghĩ mình đã học được cách khống chế bão lòng, đã tôi luyện

được bản thân cứng rắn và sắc nhọn như mũi dao phủ bụi kim cương. Tôi
để mình ngã vào vòng tay của những người đàn ông tôi- cần- họ, không
phải vì vật chất, ít nhất tôi cũng không cần dùng đến vật chất của đàn ông
mới có thể sống đàng hoàng được, chỉ là vì giống như một bức tranh ghép
hình, tôi còn thiếu rất nhiều những mảnh ghép. Đa số họ là những mảnh
ghép không vừa vặn, tôi luôn để họ ra đi và cầm theo cả mảnh ghép họ
từng cố xếp vào bức tranh cuộc đời tôi. Tôi dạy cho mình cách không vui
mừng khi nhìn thấy một mảnh ghép mới, và không thất vọng khi phát hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.