TRUYỆN NGẮN HAY 2014 TẬP 1 - Trang 98

ra nó thực sự không phải là mảnh ghép tôi cần. Bức tranh của tôi vẫn trống
trải, chưa hoàn thiện và bắt đầu nguội lạnh.

Tôi nghĩ về anh. Một cơn sóng cuộn lên, phá vỡ mặt hồ phẳng lặng

trong tôi. Bởi vì anh không thuộc về bất kỳ điều gì tôi vốn biết, tôi không
thể lý giải được vì sao anh thu hút tôi đến thế, sự thu hút không thể dùng
logic để giải thích, chỉ có thể cảm nhận một cách không rõ ràng nhưng vô
cùng mãnh liệt. Đáng nhẽ anh chính là mảnh ghép tôi còn thiếu nếu không
phải vì đã có một người phụ nữ khác luôn đợi anh về cùng dùng bữa. Tôi
trở lại cái vị trí quen thuộc: lên giường và không cùng ăn tối. Chưa bao giờ
tôi ghen tuông trong vị trí một tình nhân, tôi thích cái cách đàn ông thưởng
thức mình như một món đặc sản lâu lâu mới được nếm, không giống những
bữa cơm nhà ngày nào cũng phải ăn, ăn đến no, ăn đến chán, ăn đến quên
cả vị của nó ra sao. Tôi dạy cho mình cách sống bàng quan, nói cho cùng,
là tình nhân thì chỉ cần luôn vui vẻ. Tôi đã vui vẻ bên anh, vui vẻ cho đến
khi anh rời khỏi tôi trở về nơi bữa cơm chiều đang chờ. Ở lại trong căn
phòng còn nồng nàn mùi hương của anh, tôi bắt đầu cảm thấy bị cơn đói
cồn cào dằn vặt, tôi vùi mình vào đống chăn gối và tôi khóc... Hóa ra dù
mặt hồ có đóng băng để không thể cuộn sóng thì vẫn còn lớp sóng ngầm
dưới đáy. Hóa ra ngay bên dưới lớp bụi phủ kim cương chính là bề mặt rỉ
sét của lưỡi dao. Hóa ra trút bỏ những lớp trang điểm cầu kỳ, những bộ
cánh dạ hội khêu gợi và nổi loạn, rời xa những buổi tiệc tùng ầm ĩ, tách
khỏi những mối quan hệ hào nhoáng và hời hợt, tôi chỉ là một đứa con gái
thật đơn độc và yếu đuối. Bằng cách nào đó, tôi nhận ra sự nguyên bản của
mình, trong sâu thẳm mỗi người đàn bà đều tồn tại một tâm hồn trinh nữ,
chỉ muốn thuộc về một người duy nhất.

Tôi trở về nhà, rất khuya, tôi không nhớ mình đã ngồi một mình trong

bóng tối bao lâu nữa. Chờ anh trên mạng, lâu lắm rồi tôi mới sống trong cái
cảm giác chờ đợi một người đàn ông, không phải để được nhìn thấy, được
chạm vào, được ôm ấp, mà chỉ đơn giản là chờ để biết rằng ở đâu đó trong
thành phố, có một người đang nắm giữ trái tim tôi. Bỗng nhiên một cửa sổ
thoại hiện ra, không phải anh, là một người khác, một người bạn cũ. Tôi
nhớ là chúng tôi từng là bạn khá thân cho đến khi anh ta lấy vợ, một cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.