TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 135

ra sau lưng. Nàng muốn đọc tin nhắn nhưng nàng sợ, một phút nhói buốt,
một phút ơ thờ. Nàng sợ cả hai cảm giác, nếu là nguyền rủa nghiến ngẩm
nàng đau một, còn là van vỉ thứ tha nàng đau mười. Nàng đã không còn chú
ý mình đã bị anh đánh và chửi rủa như điên bao nhiêu lần từ sau ngày nàng
đập tan khung ảnh cưới, tự vác vứt ra bãi rác đầu phố lúc trời chưa hửng.
Nhưng nàng nhớ lần này, khi nàng khoác túi lên vai, anh lao tới, cổ họng
nàng rát bỏng, bức tượng gỗ phật Di Lặc bay thẳng về phía nàng và nàng
rơi vùn vụt xuống một hố trơn tối đặc, rợn lạnh. Buổi sáng, căn phòng 104,
nàng nghe thấy tiếng khóc con trai hu hú, tiếng mẹ cầu niệm lầm rầm, tiếng
bố ho rời rạc, tiếng chân người ra vào gấp gấp. Nàng không nhìn thấy gì,
nhưng tai nàng thính nhạy, nàng chớp mắt liên tục, một màn trắng nhòa, tan
loãng, mờ mờ khuôn mặt với sống mũi quen quen. Nàng quơ tay, khuôn
mặt biến mất, nàng gọi u ơ, chẳng có cái tên nào lúc này để mà phát ra, chỉ
cảm nhận được một bàn tay rất ấm, nắm chặt, bóp nhè nhẹ những ngón run
bấy, nhếp mồ hôi. Nàng cố mở lớn mắt để nhìn, nhưng khuôn mặt càng mờ
ảo, nàng đang đi lạc giữa một vùng sương lúc dày, lúc mỏng, càng bước tới
càng rợn lạnh mù mịt nhưng tai nghe rõ tiếng anh. Anh đang nức nở, kể lể,
than trách mình nóng nảy, anh đang ỉ ôi những cơn say làm anh mất trí,
những bướng bỉnh cố chấp của nàng khiến anh không thể kiềm chế... nàng
muốn bảo anh ngừng nói để cho nàng định hướng, sương dày quá, mí mắt
nặng trĩu và ướt sương, tự dưng nàng buồn ngủ. Anh đang nức nở, kể lể,
nàng muốn ngủ, nàng muốn nói anh im lặng để nàng ngủ nhưng môi nàng
cứng đơ, ai bịt miệng nàng bằng những miếng vải dày, mùi thuốc sát trùng
khó chịu quá, nàng ghê cổ, muốn nôn, bụng nàng thon thót như hồi sắp sinh
thằng Lô Lô. Tay anh, chắc là tay anh, 44 ngày nàng ly thân anh, nàng quên
mất hơi ấm bàn tay anh, mùi cơ thể và gần như cả khuôn mặt, vì lần nào
anh say đánh chửi nàng và thằng Lô Lô, hai mẹ con nàng đều chỉ kịp ra
đường tót lên taxi trốn biệt. Nàng muốn ngủ, căn phòng chỉ toàn màu trắng,
nàng thả rơi tay anh, trôi bềnh bồng về phía những chấm sáng như sao trời
đêm mùa hạ. Chợt nàng nhìn rõ mồn một cơn bão đang vần vũ và những
mái nhà dày bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.