TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 155

- Nó trong kia.

Anh nhìn theo hướng tay mẹ chỉ. Qua song cửa của khu phòng hộ sinh

chị Nhàn đang ôm đứa bé, nắm bàn tay nhỏ xíu hồng hào chạm vào ngực
mình. Anh im lặng nhìn chị rất lâu. Gió vi vút cuốn vài hạt cát bay vào
trong mắt. Đỏ hoe. Chị ngước lên, bắt gặp mắt anh nhìn.

Sóng bắt đầu nổi lên, tung bọt trắng xóa. Anh theo sau chị. Những nốt

chân dài trên bãi cát. Sóng dịu dàng ve vuốt đôi bàn chân mát lịm. Gương
mặt chị ửng hồng trong ánh nắng lấp lóa trên mặt sóng… Tiếng chị dịu
dàng trong tiếng sóng vỗ vào bờ nhè nhẹ:

- Liên đã kể cho em nghe mọi chuyện của cô ấy. Kể cả chuyện đã gặp

anh ở ga tàu… Anh không sợ em hiểu lầm sao?

- Anh hiểu em tin anh nên mới chỉ cô ấy về nhà mình đấy chứ.

- Đứa bé đáng yêu lắm. Anh nhìn nó chưa?

- Anh mong chúng mình cũng sớm có con để em vui vầy khi vắng

anh.

Chị ngả đầu trên vai anh. Đêm hôm ấy rất dài. Có lẽ dài hơn những

đêm bình thường khác…

Tôi hẹn Ngân ở khúc cong con đường, nơi có những bông muống biển

màu tím mỏng. Ngân bảo sắp tới tham gia cuộc thi viết về người lính đảo
mà chưa lần nào được ra đảo. Tốt nghiệp xong tôi sẽ là lính, Ngân ra thăm
tôi là sẽ được ra với đảo. Ngân nhìn tôi, bàn tay ngập ngừng khe khẽ ngắt
những cánh hoa bay. Tôi nắm tay Ngân, rất nhẹ: Em có đủ can đảm để đối
mặt với sự hy sinh, có đủ bao dung để hiểu hết những gian nan của lính.
Tôi mong sẽ chỉ kể cho em nghe những bài ca về biển, tình ca của lính.
Không phải những đau thương, mất mát và hy sinh thêm nữa. Biển sẽ mãi
xanh, xanh như mái tóc em, xanh như màu áo lính tôi khoác lên mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.