TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 153

thổi từ phía ấy, những con thuyền lắc lư, bồng bềnh trên từng ngọn sóng
nhấp nhô. Có tiếng ai gọi lẫn trong tiếng ầm ào của biển.

- Anh!

Đúng là anh rồi. Dáng người rắn rỏi trong bộ quân phục màu trắng,

mái tóc lơ phơ trước mặt. Tôi đứng yên định hình lại những cảm xúc như
đang vỡ òa trong lồng ngực. Thầm ước chỗ mình đang đứng là chỗ của chị
Nhàn. Chị sẽ chạy lại ôm anh thật chặt, đánh vào ngực anh. Hay chỉ lặng
yên lắng nghe từng nhịp đập rộn rã nơi vồng ngực căng ra sau lớp áo quân
phục.

Anh ôm tôi. Vòng tay chắc nịch và nụ cười sáng bừng trên gương mặt

đen sạm.

- Thế nào? Khỏe không?

Tôi cười, nắm bàn tay anh đang đặt lên vai mình ấm nóng.

- Anh về được lâu không? Cả nhà mong anh lắm. Chị…

- Anh tranh thủ về phép thăm bố mẹ và em rồi lại đi. Lính biển mà, xa

biển lâu sao được.

Tiếng anh cười át cả tiếng sóng đang ầm ào bên tai.

- Cả nhà đang trên trạm xá cả rồi.

- Sao lại ở đó?

- Chị ta sinh rồi, ở trạm xá, con trai. Anh…?

Anh đứng lại, nghiêm trang nhìn tôi rồi mỉm cười, vẫn là nụ cười hào

sảng đầy lạc quan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.