TRUYỆN NGẮN HAY 2017 - Trang 200

nhèm nhẹm rồi ngồi lên. Vợ Mè đưa bà túi giấy tiền âm với mấy khay vàng
bạc bảo: “Cô hóa cho bu cháu nhé, đến giờ rồi”.

Bà vừa đốt vừa lẩm nhẩm nốt câu chuyện với chị dâu. Bọn trẻ đã đưa

chiếc tiểu sành đến lỗ huyệt sát bên mộ anh giai bà. Bà bảo giờ anh chị gần
nhau mãi mãi rồi, không sợ đứa em này nó tủi thân tủi phận nữa nhé. Anh
chị gắn bó với nhau thì tôi mừng chứ sao lại tủi. Nói vậy nhưng bà lại khóc
òa.

Cầm đất bỏ xuống huyệt cho chị dâu, tay bà Thung run lẩy bẩy. Đến

nắm đất thứ ba, bà không ném xuống nữa mà bỏ vào túi tam tòng, ghim
kim băng cho thật chặt vào cạp quần. Rồi bà đứng chôn chân nhìn đám
cháu con đắp mộ lên cao dần.

Xong việc, bà chỉ tay ra góc nghĩa trang phía bên kia, bảo cô Chao cô

Chát:

- Bố các chị chết trên núi, người làng thương tình đưa về đây cho gần

họ gần hàng, chứ con cái bỏ xứ đi lâu vậy thì hồn phách biết về đâu. Giờ
các chị biết, cố gắng mà về hương nhang cho phải đạo. Dù có thế nào thì
ông ấy cũng cho các chị làm người.

Quay sang thằng Núi, bà bảo:

- Mày đi ra đầu làng đằng tây đợi bà!

Trời tang tảng sáng, bà Thung men theo bờ ruộng chậm rãi đi vào

làng. Sương lạnh bay dần khỏi mặt đất, quây xung quanh bà như một thảm
mây bồng bềnh. Ngày trước, tất cả đồng làng này là của phú Tâm. Lúa
đang kì tụ hạt, thơm như bầu sữa mẹ khiến bước chân bà chùng lại. Đi đến
giữa cánh đồng, bà dừng lại một lúc lâu, kéo vạt áo chấm mắt:

- Đời người lúc thăng lúc trầm, lòng người lúc trắng lúc đen, chỉ có

đất mẹ lúc nào cũng xanh mươn xanh mướt thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.