TRUYỆN NGẮN NGA - Trang 112

Chỉ một mình Vanhiusa biết về Iarôxlap (ngay cả mẹ đẻ, Vêxêlina

cũng không nói), anh đã tuyên bố:

- Khá lắm, em Vêxenka. Hết chiến tranh, chúng ta sẽ cùng nuôi dạy

nó. Nó sẽ là con trai của chúng ta!

Anh đã bị bắn chết bên đường cái, chính ở chỗ này, nơi Vêxêlina đang

ngồi đây. Anh nắm hai tay dang rộng, tai như lắng nghe tiếng của đất quê...
Bà Vêxêlina không nhận ra giọt nước mắt lớn nóng hổi lăn nhanh trên má,
không nhận thấy tự mình khẽ lên tiếng hát như thế nào. Giọng bà ngập
ngừng cất lên cao bên bờ Đneprô theo điệu dân ca:

Còn giờ đây hết khổ Mọi việc đã thong dong Vanka Xiđôrôp Nằm lại

ở bên đường...

Đột nhiên bà Vêxêlina lắc đầu, và nhớ lại những năm đã qua, bà cất

tiếng hát vang xa bằng cái giọng lảnh lót mạnh mẽ của mình:

Anh nằm trong giấc ngủ.

Bàn tay thợ dang ngang...

Giữa tay anh nhú mọc Hoa mua tím một nhành.

Mải mê với bài hát và suy tư, bà Vêxêlina không nghe thấy con tàu

"Piôtr Bagratiôn" mà bà không còn mong đợi phấp phỏng nữa, bỗng nhiên
lại trầm trầm hát lên bài ca về cái làng Côdăc xa xưa với người đàn bà góa
trẻ tuổi, và sau bao năm dài, lần đầu tiên nó lại ghé vào đỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.