- Cháu có một số bạn bè. Ngành hàng không không còn làm chúng
cháu quan tâm - đó đã là một điều hiển nhiên được thực hiện rồi.
- Tại sao? - Xiôncốpxki ngạc nhiên. - Thế máy bay nhiều chỗ ngồi?
Anh đã thấy mô hình loại máy bay ấy ở hành lang chưa?
- Đã, đã thấy ạ.
- Chẳng lẽ đó là một điều đã được thực hiện?
- Hầu như vậy...
Xiôncốpxki ngạc nhiên nhún vai. Người trẻ tuổi giải thích ý kiến của
mình:
- Có thể’, chúng cháu chẳng qua chỉ là những người mơ mộng. Có thể,
đó là sai lầm của chúng cháu, nhưng chúng cháu đang nghĩ tới những
chuyến bay lên mặt trăng và các vì sao. Cụ đã gieo vào lòng chúng cháu sự
tò mò này. Và trong việc này chúng cháu không có lỗi gì.
- Cũng có thể. - Xiôncốpxki tán thành.
- Cháu đọc sách của cụ và cháu kinh ngạc. - Người khách trẻ nói tiếp.
- Nhìn các mô hình của cụ và cháu lại kinh ngạc nữa... Theo chừng mực
cháu hiểu thì chính quyền Sa hoàng không hạ cố để tâm đến cụ...
Xiôncốpxki bực bội lắc đầu. Cụ lấy ở ngăn kéo ra một tờ giấy và đưa
cho người khách xem. Và người ta đọc to:
"... Dù các khí cầu hình dạng có thế nào đi nữa và làm bằng chất liệu
gì đi nữa, tất cả những cái đó vĩnh viễn bởi sức mạnh của các vật thể, đều
trở thành đồ chơi của những trận gió".
Xiôncốpxki gõ gõ các ngón tay xuống bàn: thì, chỉ có những kẻ ngu
xuẩn, những bộ óc rỗng mới có thể suy nghĩ như vậy...