TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 136

- Em thì em tiếc vì những ngày ấy em được ở gần anh. Triết nhìn ra

ngoài vườn, hai con mắt mơ màng, sẽ nói:

- Sao chúng mình lại không được như thế mãi... cả đời?...

Chàng nói xong, giật mình vì chàng đã quên bẵng không nghĩ đến

rằng đương nói với một người đàn bà đã có chồng. Chàng vội chữa:

- Xin lỗi cô. Tôi cứ tưởng ngồi nói chuyện với cô Thoa bé bỏng ngày

xưa.

Thoa nhìn Triết một lúc lâu rồi nói thong thả như cốt để cho Triết hiểu

cái ý ngầm của mình:

- Thì em cũng vẫn là Thoa, chứ có khác gì trước đâu. Chỉ khác là

không được ở gần nhau mãi thôi.

Triết hiểu; chàng biết Thoa muốn tỏ cho chàng hay rằng Thoa chỉ coi

chàng như một người bạn, trước kia cũng như bây giờ. Nhưng một việc
khác - việc đó Triết không biết là hữu ý hay tình cờ - đến làm cho Triết bứt
rứt. Thoa đương ngồi xem cuốn truyện, thấy Triết đến, liền ngửng lên hỏi:

- Anh đã đọc chưa?

- Truyện gì vậy?

- Truyện "Tình tuyệt vọng".

- Có! Tôi đọc rồi.

Thoa nói:

- Có bài thơ dịch hay quá nhỉ? Rồi nàng sẽ đọc:

Lòng ta chôn một khối tình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.