TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 14

Anh tự nhiên xắn tay áo nhảy ra đứng giữ miếng hăng hái lắm. Chúng lại
kêu:

- À! Anh Trạch đánh miếng húc dưới cũng khá đấy, nào lăn vào đi.

Tôi bây giờ băn khoăn khó nói ra được, mặt đỏ bừng lên, hai tai nóng

như lửa; đứa em họ tôi nó cứ lấy tay thúc vào lưng bảo ra, còn học trò thời
nói:

- Ấy, anh ấy còn đương lấy gân, giữ miếng cao không, Trạch ta đánh

thua mất.

Nào tôi có lấy gân lấy cốt gì đâu, song thấy họ nói thế không nghĩ gì

nữa, sấn vào mà đánh, chẳng có miếng gì cả, cúi đầu xuống lấy hai tay
khua. Trạch ta thấy tôi đánh hăng quá quên cả miếng húc dưới, luống
cuống bị tôi đấm đến đốp một cái vào má, ngã quay xuống đất. Tôi trông
thấy, chân tay run lẩy bẩy, còn anh kia mặt tái ngắt lấy tay ôm má mà khóc
nức nở.

Đứa em họ tôi nó lại nói:

- Nào bây giờ còn anh nào dám ra nữa không? Sợ rồi...

Một anh cao lớn nhảy ra tôi chưa kịp giơ tay thời bị một cái song phi

vào giữa ngực, nằm sóng soài ra đất.

Vừa lúc ấy thời thầy giáo gọi vào lớp học.

Tôi hãy còn bé, trí còn non nên không biết suy nghĩ gì cả, nhưng mỗi

tuổi một lớn, biết tìm đến nguyên nhân đem lòng thương cho người đời vô
hạn. Ừ, nào tôi có muốn đánh nhau đâu, có vì một việc gì đâu mà bị cái
song phi tức ngực, còn anh Trạch cũng tự nhiên vô cớ mà sưng hàm. Tôi
càng nghĩ đem lòng ghét sự chiến tranh, chẳng qua cũng chỉ như trận đánh
nhau khi chúng tôi còn bé dại vậy, có khác gì đâu? Tự nhiên hai người chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.