TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 177

mừng chung cả cho nàng. Nàng tưởng tượng suốt đời hai em ở cạnh nàng
mà lúc nào cũng yêu thương người chị xấu số đã riêng chịu phận lẻ loi.

*

* *

Trời tối dần dần, nhưng Dung vẫn đứng tựa cửa nhìn ra khu vườn con.

Tiếng gió rít trong lũy tre lẫn với tiếng nói chuyện thì thầm của hai vợ
chồng Địch lọt vào tai nàng, Dung không còn cái hy vọng được hai em ở
cạnh mình nữa; từ sáng đến giờ, Kỳ và Địch chỉ bàn đến chuyện xin phép
đi nơi khác làm ăn và đem cả vợ đi. Trinh và Thuận cũng tỏ ý thích như
vậy, không nghĩ gì đến nàng cả. Nàng không trách gì hai em, nàng chỉ đau
đớn nhận ra rằng từ giờ trở đi, trong đời Trinh và Thuận, nàng là một người
không kể đến nữa. Nàng sẽ ở lại nhà một mình trơ trọi, không còn ai để an
ủi mình và suốt đời sống với những nỗi thương nhớ chồng không bao giờ
nguôi.

Trong nhà, tiếng Địch và Thuận nói với nhau nhỏ dần.

Sợ làm mất tự do của hai em, Dung nói:

- Thím bảo nó đóng cửa ngõ cẩn thận. Tôi buồn ngủ quá, phải đi ngủ

đây.

Nàng vào buồng đóng cửa lại. Vừa nằm vật xuống giường, nàng thấy

nước mắt chảy ra giàn giụa. Nàng phải nức lên mấy tiếng cho khỏi khóc to.
Ở ngoài kia, tiếng nói chuyện vừa im. Dung chắc hai vợ chồng đương hôn
nhau. Nàng kéo gối bông áp vào mặt để làm mất những tiếng nức mỗi lúc
một to. Ngực nàng khó thở, quả tim nàng như ngừng lại. Nàng tưởng giá
khóc lên được mấy tiếng thì sẽ nhẹ nhàng xiết bao. Sợ không giữ nổi, Dung
vứt cái gối đi, lấy tay đè mạnh ngang miệng. Bỗng nàng tối tăm cả mày
mặt. Để giữ một tiếng kêu thét suýt thốt ra, hai hàm răng nàng vội cắn
nghiến lấy cánh tay nàng. Dung ngất đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.