TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 176

- Dùng chữ nho không biết đường mà dùng. Ai lại nói lúc sinh thời...

trong khi chú ấy còn sống sờ sờ, dẫn xác về...

Thuận ở ngoài đi vào tay bưng một đĩa cây cải non vừa đem ra rửa

ngoài bể nước mưa. Nàng nói:

- Cô ấy nói sinh thời thế mà đúng, đã coi như là chết đi, nay sống lại

thì hồi trước là sinh thời.

Thuận lấy tay vốc những cây cải non đầu mùa, nói:

- Em phải cho nó sang xin tận bên bác cả, chỉ được có ngần ấy, ít quá.

Thuận vừa cho cải vào nồi vừa nói một mình:

- Chắc là ăn phải khỏe, chừng này chẳng đủ được.

Rồi nàng quay lại phía Dung:

- Chị có thấy nhà em khỏe hơn độ trước không?... Phải cái đen tợn.

Trinh tiếp lời chị:

- Cả đến tiếng nói cũng đổi khác trước. Tiếng nhà em, em nghe là lạ...

đến hay.

Dung nói:

- Thế nào mà chẳng hay.

Nàng đứng vịn tay vào cánh cửa bâng khuâng nhìn hai em vừa cặm

cụi nấu nướng vừa hí hửng nói chuyện đến chồng mình. Dung mỉm cười và
nghe những lời nói của hai em, nàng có cái cảm tưởng của một người tỉnh
ngồi trong một bữa tiệc chung quanh ai cũng say cả. Dung thấy trong lòng
hơi vui vui; có lẽ nàng đã bắt đầu có thể lấy cái mừng của hai em làm cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.