TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 181

- Thôi khuya rồi, xin từ biệt chị.

Rồi cả ba cô sát lại người em, ôm lấy em: Em thấy hoa cả mắt, và

hương thơm ở người ba cô bạn làm em choáng váng, tê mê, thiêm thiếp đi
một lúc. Khi tỉnh dậy thì cả ba cô đã biến đâu mất và khi giơ vạt áo lên thì
thấy đẫm mùi hoa nhài. Có tiếng cười khúc khích... Em giật mình thức dậy
mới biết là mình vừa nằm mê.

Em quay mặt ra ngoài cho tỉnh hẳn thì thấy ngay ở đầu phản bên gối

em ba bông hoa nhài trắng, và to vừa mới nở, gió thổi chúm lại với nhau và
quay cả về phía em nằm, hương thơm đưa thoang thoảng.

Sinh cười bảo Tuyết:

- Nằm bên hoa, ngửi thấy mùi hoa, mê như thế là thường.

Tuyết nói:

- Anh để em kể hết đã... Từ lúc ấy trở đi, em thấy em đổi khác hẳn, rồi

ngay ngày hôm sau, em gặp một chàng trẻ tuổi, em mê người ấy và từ đó,
em không còn là một cô con gái mười sáu tuổi trong sạch nữa. Em trở về
nhà thì mấy bông hoa hôm trước, cánh đã héo tàn, vàng úa. Bắt đầu từ đó,
em bước dần mãi vào con đường nhơ nhuốc... cho đến ngày nay. Nhiều lúc
em muốn trở về với cái đời trong sạch kia, nhưng không thể nào được nữa,
hình như có một sức mạnh vô hình bắt em phải sống phải mãi mãi sống cái
đời khốn nạn này.

Tuyết nhấc cây đàn lên gảy xong bài xuân nữ thán, rồi cúi mặt buồn

rầu, hai bên má nước mắt chảy giàn giụa.

Muốn khuây buồn cho người bạn một đêm, Sinh giơ tay khẽ rứt mấy

bông hoa nhài ở mái tóc Tuyết, rồi cầm vứt xuống sông. Hai người cùng
nhìn theo mấy bông hoa trôi theo dòng nước. Một cơn gió thoảng qua. Sinh
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.