TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 182

- Để làm gì cái bông hoa ấy nó quấy rầy cuộc vui của hai người đêm

nay. Hết hoa, một cơn gió thoảng qua là hết cả hương thơm ám ảnh...

Tuyết mỉm cười chua chát:

- Hết thế nào được. Cái hương ấy nó thấm sâu vào trong da thịt em, nó

đã tẩm cả linh hồn em, gió nào thổi cho sạch được.

Mặt trời lộ ra: Trời sáng hẳn. Tấm áo của Tuyết đã trắng lại trắng

thêm, nổi hẳn lên nền lá sậy đen. Bỗng Sinh chăm chú nhìn vào mặt Tuyết,
và ngạc nhiên thấy mặt Tuyết dưới ánh trăng mỗi lúc một trắng dần... trắng
như màu trắng của một bông hoa nhài mới nở. Chàng ngạc nhiên hơn nữa,
khi một cơn gió thoảng qua đưa lại phía chàng mùi hương nhài thơm nức
như ở trong áo Tuyết bay ra...

Sinh dụi mắt. Lúc bỏ tay ra, thì thấy ánh sáng soi vào giữa mắt mình

và thấy mình nằm trên cái ghế mây dài ở đầu hiên nhà. Lúc đó Sinh mới
hay rằng mình vừa mới mê một giấc chiêm bao. Thấy lẫn trong gió có mùi
thơm hoa nhài, Sinh quay mặt nhìn ra: Ngay ở đầu ghế, một cành nhài gió
thổi hắt về phía chàng để lộ ra trong đám lá một bông hoa nhài mới nở
trắng nuột dưới ánh trăng. Hương thơm vẫn thoang thoảng và bông hoa
rung rinh trước gió, Sinh tưởng tượng như đương còn thì thầm kể lại câu
chuyện mơ chàng vừa được nghe trong giấc mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.