TRUYỆN NGẮN NHẤT LINH - Trang 23

uốn quanh chảy lại, sắc trong trong có mãi không cùng. Đồng lúa xanh kéo
đến tận chân đồi, cô con gái áo nâu yếm đào lên núi lấy sơn, con ngựa rong
ruổi xuống dòng uống nước. Nét bút các nhà cổ danh họa cũng tài tình mà
phong phú thật; nếu muốn lấy cảnh trời đất làm vui ở đời thời cái buồng
nhỏ ấy cũng là giang sơn cho mình được. Ông cụ ở nhà ngoài, có người con
gái thời có khi lên trên này, có khi xuống dưới làng với bà cụ.

Những ngày chủ nhật thứ năm, khi nào viết nhiều quá mỏi tay, nghĩ

quá nóng đầu, thời tôi thường lên đồi chơi vẽ cảnh. Có khi gặp nàng đương
hái chè, lần đến nói chuyện làm ăn, chuyện thật thà mà ngây ngô. Gió đưa
quần áo phấp phới, trông nàng đẹp quá, không sao không cảm được. Có khi
tôi đứng vẽ cả nàng nữa. Nàng quay mặt lại thấy tôi, có ý ngượng, xong
xem ý cũng muốn để tôi vẽ, thấy tôi đến thì chít lại khăn vuông cho ngay
ngắn, buộc lại thắt lưng cho gọn gàng. Tôi vẽ xong, nàng táo bạo chạy lại
nhìn vào tờ giấy rồi nói:

- Trông giống đấy nhưng sao lại thiếu mất một tay.

Tôi cười, nàng cũng cười, gió trên đồi thổi mạnh; Từ mảnh trời sắc

núi, cho đến ngọn cỏ, dáng người như hòa hợp lại với nhau, điều độ, nhịp
nhàng như khúc nhạc Quân thiên.

Dưới chân, bờ ruộng, kẻ ngang kẻ dọc trông như bàn cờ, mỗi chỗ mỗi

khác, công việc đồng áng thong dong, tiếng gà gáy chó sủa văng vẳng gió
đưa lên đồi làm cho chúng tôi quên bẵng mình là người thời buổi nay, ở lùi
lại đời hồng hoang, thái cổ. Tôi giảng cho nàng nghe về cái vẻ đẹp của trời
đất, bảo nàng chỗ tôi với nàng đứng đây là chỗ trung tâm của mọi sự hòa
hợp trên đời, lấy cái vẻ đẹp bàng bạc trong non sông mà chung đúc nên.

Một hôm tôi đi dạy học về thấy nàng đứng trước tờ tranh tôi vẽ nàng

hôm nọ, tôi vào mà nàng không biết. Tôi nói:

- Thôi đẹp lắm rồi, ngắm mãi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.