TRUYỆN NGỤ NGÔN CỦA LA FONTAINE - Trang 117

On sortît de la vie ainsi que d un banquet,

Remerciant son hôte, et qu on fit son paquet ;

Car de combien peut-on retarder le voyage ?

055 Tu murmures, vieillard ; vois ces jeunes mourir,

Vois-les marcher, vois-les courir

A des morts, il est vrai, glorieuses et belles,

Mais sûres cependant, et quelquefois cruelles.

J ai beau te le crier ; mon zèle est indiscret :

060 Le plus semblable aux morts meurt le plus à regret.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.