Ấm sao hạt ngọc Lam-điền mới đông !
Lọt tay nghe suốt năm cung,
Tiếng nào, là chẳng não-nùng xôn-xao.
Chàng rằng : « Phổ ấy tay nào ?
« Xưa sao sầu-thảm, nay sao vui-vầy ?
« Tẻ vui bởi tại lòng này,
3210. « Hay là khổ-tận, đến ngày cam lai ? »
Nàng rằng : « Vì chút nghề chơi,
« Đoạn-trường tiếng ấy hại người bấy lâu !
« Một phen tri-kỷ cùng nhau,
« Cuốn dây từ đấy, về sau cũng chừa ».
Chuyện-trò chưa cạn tóc-tơ,
Gà đà gáy sang, trời vừa rạng đông.
Tình riêng, chàng lại nói sòng,
Một nhà ai cũng lạ-lùng khen khao.
Cho hay thục-nữ chí cao,
3220. Phải người sớm mận, tối đào như ai ?
Hai tình vẹn-vẽ hòa hai,
Chẳng trong chăn-gối, cũng ngoài cầm-thơ.
Khi chén rượu, khi cuộc cờ,
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên.
Ba sinh đã phỉ mười nguyền,
Duyên đôi-lứa cũng là duyên bạn-bầy,
Nhớ lời, lập một am mây,
Khiến người thân-tín rước thầy Giác-duyên.
Đến nơi đóng cửa, cài then,
3230. Rêu trùm kẽ ngạch, cỏ lên mái nhà.
Sư đà hái thuốc phương xa,
Mây bay, hạc lánh, biết là tìm đâu ?