« Hồn còn mang nặng lời thề,
« Nát thân bồ-liễu, đền nghì trúc mai.
« Dạ đài
« Rảy xin chén nước
cho người thác oan.
« Bây giờ trâm gãy, gương tan,
750. « Kể làm sao xiết muôn vàn ái-ân !
« Trăm nghìn gởi lạy tình-quân,
« Tơ-duyên ngắn-ngủi có ngần ấy thôi.
« Phận sao, phận bạc như vôi ?
« Đã đành nước chảy, hoa trôi
lỡ-làng.
« Ôi Kim-lang ! Hỡi Kim-lang !
« Thôi thôi ! thiếp đã phụ chàng từ đây ! »
Cạn lời, hồn ngất, máu say,
Một hơi lạnh ngắt, đôi tay lạnh đồng.
Xuân, huyên, chợt tỉnh giấc nồng,
760. Một nhà tấp-nập, kẻ trong người ngoài.
Kẻ thang, người thuốc bời-bời,
Mới giầu cơn vựng
Hỏi : « Sao ra sự lạ-lùng ? »
Kiều càng nức-nở, mở không ra lời.
Nỗi nàng, Vân mới rỉ tai :
« Chiếc vành này, với tờ bồi ở đây ! »
– « Này cha làm lỗi duyên mầy,
« Thôi thì nỗi ấy sau này đã em !
« Vì ai rụng cải, rơi kim,
770. « Để con bèo nổi, mây chìm vì ai ?
« Lời con dặn lại một hai,
« Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng ! »