TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 111

Kết quả là trong một vài thời điểm, một bộ lạc hoặc một nhóm chủ yếu

những binh lính người Ả rập sẽ hoàn toàn bằng sức mạnh cơ bắp, áp đặt
bản thân mình lên những bộ lạc và thành phố của vùng khác – như những
người Umayyad đã ra khỏi bán đảo của người Ả rập vào thế kỷ XVII, và áp
chế vùng Levant – trong khi ở những thời điểm khác thì những kẻ xâm lược
không phải là người Ả rập mà là người Ba Tư, Mongol, hay đế chế
Ottoman cũng làm tương tự như vậy. Trong tất cả những trường hợp này,
tương tự như hình thức được thành lập ở nhiều nơi trên thế giới, hình thức
của việc áp đặt sự thống trị từ trên xuống là chủ nghĩa độc tài. Kẻ thống trị
thường là một người lạ: ai đó đáng sợ, đáng khiếp hãi, phải lảng tránh, phải
phục tùng, và đôi khi nổi loạn, nhưng hiếm khi nào được yêu mến; đó cũng
là sự khác biệt ghê gớm giữa kẻ thống trị và xã hội nói chung.

Chế độ độc tài này, như sự phát triển của nó ở Trung Đông, hình thành

hai hình thức vô cùng khác biệt: một hình thức tôi gọi là chế độ độc tài ôn
hòa và một là chế độ độc tài hà khắc.

Một trong những ví dụ điển hình cho chế độ độc tài ôn hòa là đế chế

Ottoman, trong suốt giai đoạn hoàng kim của đế chế khi trị vì toàn bộ Trung
Đông, kéo dài từ đầu thế kỷ XV cho tới tận khi khởi phát Thế chiến thứ
Nhất. Những người thiết lập triều đại Ottoman áp đặt quyền lực của họ lên
thế giới người Ả rập/Hồi giáo bằng vũ lực. Tuy nhiên, vì những người cầm
quyền Ottoman trở nên hợp pháp hơn trong mắt thần dân của mình, thông
qua lòng trung thành, những nghĩa cử cao đẹp, và việc quản lý hiệu quả, rốt
cuộc, những cuộc chiến của họ đã thay đổi tình thế và được thay thế bằng
một kiểu thống trị qua đàm phán. Nói chung, điều này đã hình thành một
kiểu nhẹ nhàng hơn cho chế độ độc tài Ottaman ở Trung Đông. Qua thời
gian, những người cầm quyền Ottoman thu nạp càng nhiều sự hỗ trợ của
nhân dân thì họ càng kiếm được nhiều cách duy trì chế độ độc tài của mình
mà không cần viện đến vũ lực, thay vào đó họ xây những cầu nối tới các
vùng trọng yếu của các xã hội mình đang cai trị, cho phép mọi người chia
sẻ chiến lợi phẩm của mình, và không bao giờ đánh bại hoàn toàn kẻ thù mà
thay vào đó thường tha cho họ, vì vậy một ngày nào đó họ có thể trở thành
bạn bè. Phương thức này khiến cho các vị vua Ottoman ngày càng hợp pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.