TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 120

sơ khai và các quan chức thuộc bộ máy chính quyền thường xuyên là tình
đoàn kết gắn bó kiểu bộ lạc.

Không chỉ những đường biên giữa các nhà nước Ả rập mới bị áp đặt một

cách khiên cưỡng từ trên xuống; mà còn với rất nhiều các thể chế chính trị
của họ. Người Anh và người Pháp trong mối liên kết với những thể chế Âu
hóa nhất định ở từng quốc gia này, nhập khẩu tất cả những trang bị của nền
dân chủ tự do của phương Tây – bao gồm cả nghị viện, hiến pháp, quốc ca,
các đảng phái chính trị, và nội các. Nhưng quyền lực của hoàng đế dừng lại
trước khi những thể chế này ăn sâu bám rễ, và trước khi những xã hội này
có thể trải nghiệm các cải cách về chính trị, kinh tế và xã hội cần thiết để
mang lại ý nghĩa thực sự cho các thể chế này.

Tuy nhiên, bất chấp những nguồn gốc khiên cưỡng của đa phần các nhà

nước Ả rập, nó không tồn tại được lâu dài sau khi sáng tạo ra những quyền
lợi bất di bất dịch được bảo đảm nào đó để nắm giữ và biến chúng thành
thực tế hiện hữu, chứ không chỉ là sự tích tụ những bộ lạc, thị tộc, làng xã,
và giáo phái tạp nham dưới một ngọn cờ chung duy nhất. Sau một thời gian,
các chủ nghĩa dân tộc của người Saudi, Jordan, Yemen, Iraq, Liban, Syria
đều trở thành những thực tế trong chừng mực nào đó. Họ vẫn nói về chủ
nghĩa liên Hồi và chủ nghĩa liên Ả rập, và các bộ lạc và thị tộc, nhưng tất cả
đã học cách ủng hộ cho độ bóng của chính quốc gia của mình trong một
chừng mực nào đó. Nhà sử học Liban, Kemal Salibi đã rất cô đọng khi nhận
xét: “Khi những người có tham vọng chính trị khởi sự tranh giành nhau
quyền lực và chức vụ ở các quốc gia khác nhau, và khi mỗi quốc gia đó có
được bộ máy hành chính và thiết lập việc cầm quyền, thì những đường phân
chia ranh giới chia cắt chúng, hầu như không có đường nào trong số đó là
một biên giới thuộc về tự nhiên hay lịch sử, lại khởi sự khắc nghiệt hơn.”

Bởi vì điều này, những người như Hafez Assad và Saddam Hussein

không thể chỉ được coi như các vị thủ lĩnh kiểu bộ lạc hay những kẻ độc tài
bạo tàn; họ còn phải được nhìn nhận như một kiểu người của tham vọng mà
Salibi đã nhắc đến: các quan chức hiện đại hóa đang cố gắng củng cố và
phát triển các nhà nước dân tộc tương đối mới của mình. Cả hai người này
đều phải được trao cho sự tín nhiệm để thực hiện những sáng kiến nhằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.