TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 334

12. Dù sao chăng nữa, thành phố này thuộc về ai?

Mới đây, khi đáp chuyến xe bus tới phố King George ở Jerusalem, tôi không

chú ý lắm tới người phụ nữ trẻ ở phía sau xe bus đang ngồi cạnh một người

Do Thái Haredi [cực kỳ chính thống] vì anh ta đội chiếc mũ đen, mặc áo

khoác đen, với bộ râu dài, còn cô ta thì đi đôi xăng đan, mặc váy không tay,

hợp thành một phần trong khung cảnh điển hình với những người lính đang

trong kỳ nghỉ phép, một bà già đội chiếc mũ kiểu quý bà, những chiếc ba lô
năm năm có lẻ, và một giáo sĩ nhìn như người Mỹ đang đến muộn một buổi

lễ. Chỉ sau khi người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng bảo người Haredi làm ơn đóng

cửa sổ lại thì tôi mới rời mắt khỏi tờ báo và thấy anh ta đáp lại khá thẳng

thừng rằng “Cô làm ơn may tay áo dài ra được không?”

“Thưa ông,” người phụ nữ đáp lại, giọng cô cao vút lên cùng với sự phẫn

nộ, “cửa sổ mở ra đang làm phiền tôi!”

Người Haredi dường như lúng túng.

“Thưa cô, những cánh tay để trần đang làm phiền tôi,” anh ta đáp lại.

Gương mặt người phụ nữ giờ đây trở nên dữ tợn và kiên quyết khi cô ta

chậm rãi nhấn từng âm tiết trong miệng và bắn nó tới tai của tất cả mọi

người trên xe bus: “Tay của tôi hay tay của ông nhỉ?”

Rabbi Shlomo Riskin đăng trên Jerusalem Post, 20/5/1988
Quay trở lại những năm 1930 ở Quảng trường Mughrabi của Tel Aviv,

nơi thường có một chiếc đồng hồ to không có kính chắn trên bề mặt. Huyền
thoại kể rằng một hôm Thị trưởng Meir Dizengoff yêu cầu tháo chiếc đồng
hồ đó ra. Khi các cư dân trong vùng hỏi ông là tại sao, Thị trưởng
Dizengoff trả lời là vì bất cứ người Do Thái nào đi ngang qua chiếc đồng hồ
có thể vặn lại nó theo đồng hồ đeo tay của người đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.