TỪ BEIRUT TỚI JERUSALEM - HÀNH TRÌNH “ĐI ĐỂ HIỂU” TRUNG ĐÔNG CỦA MỘT NGƯỜI MỸ - Trang 76

vị phóng viên có tư tưởng quan liêu, họ không hiểu được rằng ở Miền Tây
Hoang Dã Beirut không cần tuân thủ những quy chuẩn kế toán của Arthur
Andersen.

Abdul thường giữ một ngăn kéo bàn làm việc đầy ắp những biên lai

trắng của tất cả các hãng taxi ở Beirut, mà nhiều phóng viên phải viện tới để
báo cáo về tất cả các khoản tiêu pha. Tôi rùng mình khi nghĩ tới bao nhiêu
những tiệc tùng nhậu nhẹt và những đêm phóng túng ở Casino du Liban
(Sòng bạc của Liban) đã được ghi nhận trong bảng kê chi phí của các phóng
viên dưới vỏ bọc an toàn kiểu “Tiền taxi từ Beirut tới Sidon”. Nhưng khi
bạn cần gì đó, Abdul có thể làm nó ngay – dù là lắp đường dây điện thoại,
giấy phép lái xe, hay là một bức ảnh có chữ ký của Yasir Arafat.

Một trong những mánh khóe của Abdul là anh luôn luôn thay đổi nơi

sinh ở trong hộ chiếu quốc tịch Liban của mình tùy thuộc vào đội quân nào
đang thắng thể ở Tây Beirut, hoặc là Palestine hoặc là Liban. Cho tới giờ,
tôi vẫn chẳng rõ anh sinh ra ở Liban hay là Palestine nữa. Thực tế thì điều
này chẳng ảnh hưởng gì cả. Abdul có thể tùy cơ ứng biến. Trên bức tường ở
văn phòng của anh, Abdul trưng những bức ảnh chụp anh với rất nhiều
người nổi tiếng và tai tiếng. Một bức chụp Abdul bắt tay với Ted
Kennedy vào những năm 1960, khi Kennedy tới thăm Đại học Hoa Kỳ khu
vực Beirut, còn Abdul thì đón tiếp ông, như tôi được kể, với tư cách là chủ
tịch của hội sinh viên Cơ đốc giáo nào đó.

Abdul là một người Hồi giáo.
Đổi cho những việc làm của mình, Abdul chỉ cần bạn bè trung thành và

thi thoảng là một bài viết. Abdul ghét viết lách, vì vậy khi các phóng viên
của Newsweek đi công tác, Abdul buộc phải đưa tin, chúng tôi ở UPI có thể
giúp đỡ anh và viết một bản tin cho Newsweek ký tên Abdul.

Theo quan niệm của người Ả rập thì việc để người khác thấy gan bàn

chân hoặc giày của bạn sẽ bị coi là bất lịch sự. Tôi thường rất khoái đến văn
phòng của Abdul, kéo toẹt cái ghế ra ngay trước bàn làm việc của anh rồi
cho cả hai chân lên giữa đống sổ sách của anh khiến anh chẳng trông thấy
gì ngoài gan bàn chân của tôi cả. Abdul sẽ xổ ra những lời nguyền rủa rất
khủng khiếp bằng tiếng Ả rập rồi cả hai chúng tôi đều cười phá lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.