TỨ BÌNH PHONG - Trang 108

Cánh hồng trôi dạt chốn lao xao.

Còn hai câu thơ sau được viết theo lối chữ mảnh, chính thị là loại chữ viết
vẫn dùng để dạy cho các thiên kim tiểu thư:

Liễu úa, hoa phai, đừng vương vấn

Tàn mộng uyên ương, chớ dịu dàng.

Bên dưới không để lại thiêm danh

*

Thiêm danh là chữ ký.

Theo thi luật xưa thì nam nhân sẽ viết hai câu đầu, nữ nhân phụ họa hai câu
cuối. Bài thơ này cũng được làm theo thông lệ như vậy. Bài thơ khắc họa
những cánh hoa rơi cùng những vui thú trần thế ngắn ngủi tựa như một mối
quan hệ lén lút. Lão ăn mày miêu tả tình lang của Đặng phu nhân ăn mặc
sang quý, hai má đỏ lựng. Đó không hẳn là do rượu, mà có thể là triệu
chứng của bệnh viêm phổi mãn tính, căn bệnh đã giết chết Lương Đức.
Việc Lương Đức thích vẽ hoa sen cũng củng cố thêm nhận định của Địch
Nhân Kiệt.

Ông nói với Cẩm Chướng, “Chủ nhân của bài thơ này có thể là Đặng phu
nhân và tình lang.”

“Ta không hiểu hết ý tứ của bài thơ này,” ả nói, “nhưng nghe có vẻ khá
buồn. Ông nhận ra nét chữ của gã nhân tình kia không?”

“Ta nghĩ là có. Nhưng kể cả suy luận của ta đúng thì việc này cũng không
giúp ích gì trong việc tìm ra hung thủ sát hại Đặng phu nhân. Người viết
hai câu đầu của bài thơ đã chết rồi.” Ông suy nghĩ một lát rồi nói tiếp,
“Ngươi nên thử xuống nhà và hỏi tú bà về ngoại hình của hai người này
xem sao.”

👁

Địch Công và Cẩm Chướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.