TỨ BÌNH PHONG - Trang 131

“Chính là hung thủ,” Địch Nhân Kiệt đáp. Ông đứng tì tay lên cán xẻng rồi
tiếp, “Một vở kịch được dàn dựng rất thông minh và công phu. Sau khi
chôn xác lão Kha dưới sàn nhà này, hung thủ lấy áo choàng và mũ của lão
đội vào, lấy máu bôi lên mặt mình, chạy ra ngoài sân hiên về phía hoa viên.
Tất cả mọi người đều đang đợi lão Kha quay lại bữa tiệc. Khi họ nhìn thấy
áo choàng và chiếc mũ quen thuộc, lại sửng sốt trước tiếng kêu và máu me
trên mặt đối phương, nên chẳng có gì ngạc nhiên là không ai nhận ra đó
không phải lão Kha cả.”

“Đầu tiên hung thủ chạy về phía phương đình, nhưng hắn cũng rất thận
trọng, không tới quá gần. Được nửa đường đột nhiên hắn đổi hướng, chạy
về phía sông và nhảy xuống. Ta nghĩ hắn để cho dòng nước cuốn trôi một
đoạn, tới chỗ vắng mới bơi vào bờ đi lên. Rồi hắn vứt áo choàng và mũ
xuống sông, như một bằng chứng về việc lão Kha tự vẫn.”

Phan sư gia chầm chậm gật đầu, “Đúng vậy, giờ thì tiểu nhân đã hiểu.
Nhưng ai đã làm chuyện này cơ chứ? Liệu có thể là Quân Sơn?”

“Quân Sơn chính là nghi phạm đáng ngờ nhất,” Địch Nhân Kiệt đáp. “Chắc
hẳn gã đã trộm cuốn sổ sau khi hạ sát lão Kha. Gã trông có vẻ không cường
tráng cho lắm, nhưng biết đâu lại là một tay bơi cự phách.”

“Gã có thể tự làm mình bị thương rồi lấy máu bôi lên mặt.” Lão Phan nhận
xét.

“Hoặc có thể dùng máu của chính lão Kha,” Địch Nhân Kiệt nói. “Đứa a
hoàn quay về đây rồi. Giờ ta sẽ xác minh xem lão Kha đã bị sát hại như thế
nào. Phan sư gia, ngươi lấy mấy nén hương mang ra đây.”

Phan Du Đức cầm bó hương đến gần Địch Nhân Kiệt. Ông kéo cổ áo che
kín mũi rồi bắt đầu đào lớp đất trên nắp chiếc rương màu đỏ. Khi gạt hết
phần đất phía trên, Địch Nhân Kiệt quỳ xuống lột lớp giấy dầu quấn quanh
rương. Ông ngồi xuống dùng mũi xẻng nâng nắp rương lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.