TỨ BÌNH PHONG - Trang 35

hạ. Sau đó gã lẩn nhanh như chạch, thuộc hạ đuổi theo nhưng gã đã mất
hút!”

“Thật là một kẻ giảo hoạt,” Địch Nhân Kiệt nhận xét. “Ta chỉ băn khoăn
không biết gã có ý đồ gì? Ngươi từng trông thấy gã bao giờ chưa? Ở Bồng
Lai hoặc ở Đăng châu phủ?” Ông ra hiệu cho y ngồi xuống.

Kiều Thái lắc đầu, “Bẩm, nếu từng nhìn qua bản mặt ma chê quỷ hờn ấy thì
chắc chắn thuộc hạ không thể quên được gã! Nhưng ngài đừng lo, giờ
thuộc hạ đã biết kẻ bám đuôi là ai. Nhất định gã sẽ tiếp tục bám theo chúng
ta ngoài phố, đến lúc đó thuộc hạ sẽ tóm cổ gã. À, còn chuyện này nữa.
Đồng liêu của ngài, vị Đặng tri huyện kia sắp phải đau đầu một phen rồi
đây. Có một nữ nhân mới bị sát hại!”

“Ngươi nói gì?” Địch Nhân Kiệt kinh ngạc hỏi. “Ngươi có chứng kiến
chuyện xảy ra không?”

“Dạ bẩm, không ạ. Nhưng chắc chắn đó là một vụ án mạng! Hiện thời mới
chỉ có thuộc hạ và một lão ăn mày biết chuyện thôi.”

“Chuyện là như thế nào?” Địch Nhân Kiệt hỏi gấp. “Chúng ta phải báo với
Đặng đại nhân ngay!”

“Đúng vậy, chúng ta có thể giúp vị đại nhân ấy một tay,” Kiều Thái đồng
tình.

Y tự rót trà uống rồi tiếp tục, “Chuyện là thế này. Sau khi đuổi bắt gã còm
nhom ấy không thành, thuộc hạ quay lại phố trả tiền trà. Lúc chuẩn bị quay
đi, một lão ăn mày bẩn thỉu tiến đến hỏi thuộc hạ có phải là người mới đến
trấn? Thuộc hạ bảo phải, lão liền kéo thuộc hạ ra một góc, hỏi tiếp có muốn
mua nữ trang vừa đẹp vừa rẻ không? Thuộc hạ nghĩ thử xem chuyện này có
gì hay ho nên đi theo lão. Trong góc phố, dưới ánh đèn lồng của một y
quán, lão cho thuộc hạ xem một đôi bông tai rất tinh xảo cùng cặp vòng tay
vàng ròng và đòi một lượng bạc cho cả ba món. Thuộc hạ đoán chắc lão đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.