TƯ PHÀM - Trang 137

đầy hoa đỏ rực như máu, âm phong thổi qua, lướt đến vô số cánh hoa đỏ
thẫm, lượn bay trong gió giống như giọt máu bắn tung.

Úc Dương Quân khẽ điểm chân muốn đạp sóng mà qua, vừa mới đạp

xuống đầu sóng đầu tiên, cổ chân liền căng thẳng, từ trong Vong Xuyên
Thủy đột nhiên vươn lên một bàn tay chỉ còn lại xương trắng, gắt gao tóm
lấy chân hắn. Chốc lát, lại hiện thêm một cái đầu lâu, hốc mắt tối om hướng
thẳng vào hắn: "Xuống đây đi, xuống đây đi... Kha kha kha kha..." Tiếng
cười âm hàn, khiến cho người ta sởn gai ốc.

Úc Dương Quân đưa mắt nhìn lại, đã thấy chẳng biết từ khi nào, trong

nước lại vươn lên vô số cánh tay, có cái gần như là một bộ xương trắng, lại
có cái còn một ít da thịt còn giắt lại trên xương, cuồng loạn mà vung tới bắt
lấy, giống như muốn bò lên bờ, lại giống như muốn kéo gì đó vào trong
nước. Trong sóng cuộn nhấp nhô, đầu lâu trắng nhởn theo nước gợn lên lên
xuống xuống, khớp hàm khép mở, giống như đang hoan lạc.

Truyền thuyết, có kẻ khi còn sống hàm oan chưa giải, lòng mang oán

hận, không muốn dễ dàng đầu thai, liền từ cầu Nại Hà nhảy xuống, nhưng
bởi Vong Xuyên Thủy ăn mòn xác thịt, một lượng oán niệm phần nào hóa
thành khói đen quanh quẩn dưới đài Luân hồi ở núi Côn Lôn, phần lưu lại
Vong Xuyên, trọn đời oán tăng mà không được giải thoát.

"Chủ tử, chủ tử..." Trong tiếng quỷ thê lương, thanh âm của ai hòa nhã

ấm áp như nước, mang theo chút thân thiết mờ nhạt?

Thân người Úc Dương Quân khẽ động, đã quên đi phải làm phép

khoát ra, ngưng thần lắng tai nghe.

"Chủ tử, chủ tử..." Thanh âm kia lại đến nữa, nhẹ nhàng mơ hồ, lúc

gần lúc xa.

Cổ chân càng bị nắm chặt hơn, sắp bị kéo vào trong nước, nước sông

vàng đục dính vào người chính là rữa da ăn thịt. Úc Dương Quân hoàn toàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.