TƯ PHÀM - Trang 147

"Diễm quỷ." Úc Dương Quân nhíu mày.

Lòng có uất ức, cho nên làm quỷ. Trong quỷ cũng có phân biệt, ác quỷ

mặt xanh nanh vàng, âm quỷ vô hình vô thể chuyên chiếm đoạt thân xác
con người, vân vân. Diễm quỷ thiện dùng một bộ da đẹp, lại thích lả lơi
phóng túng, chuyên quyến rũ nam tử nhân gian, lấy nhan sắc làm mờ mắt
họ, lấy dâm dục dụ hoặc tâm họ, hút hết nguyên dương của họ, mổ bụng
moi ruột nuốt tim gan. Đừng nói Thiên giới, trong chúng quỷ cũng thường
có kẻ mắng loại thấp hèn này.

"Ngươi chẳng thèm bắt ta đâu." Diễm quỷ kia ung dung cười nói, từ

trong tay áo rộng thùng thình lấy ra một bình rượu sứ trắng, ngửa đầu uống
hết một hơi, rượu dịch từ môi tràn ra, một đường trong bạc tinh tế uốn lượn
theo cổ trườn xuống. Môi đỏ mọng của y khẽ nhếch, bên môi cũng đọng
giọt rượu long lanh, mị hoặc nói không nên lời, "Ngươi là Thiên quân cao
quý vô song mà."

Còn đưa bình rượu ra trước mặt Úc Dương Quân: "Bên trong có hòa

thêm hồng đậu. Thứ hồng đậu... tương tư nhất ấy... Thử không?"

Úc Dương Quân khẽ hừ một tiếng, phất tay áo xoay người, không

muốn đáp lại y thêm nữa.

Y cũng không hề để ý, tiếp tục hỏi cái bóng lưng của Úc Dương Quân:

"Tới rồi sao còn không vào? Đường đường là Thiên quân cũng có lúc nhát
gan sao? Ha ha...

"Đời này của y cũng chỉ ba mươi năm mà thôi, ngươi khoan hồng độ

lượng thả y ba mươi năm, đối với y cũng không tồi.

"Mệnh của y tốt thật, luân hồi cũng có thể có long lân che chở, mới cố

được đến tính mệnh ba mươi năm này." Y càng nói càng mạnh miệng, nhấp
một ngụm rượu rồi lại nói tiếp, khóe môi cong lên, ý tứ cười trên nỗi đau
của kẻ khác trong khẩu khí càng lúc càng lộ ra rành rành, "Bất quá theo ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.