TƯ PHÀM - Trang 149

nữa thì nhanh lên đi, hồn phách y như thế luân hồi không quá ba lần, sau ba
lần rồi mặc cho người có pháp lực lớn thế nào đi nữa cũng không cứu được
đâu."

Hôm nay là tiệc đầy tháng của y, hình như tất cả mọi người trong trang

đều tụ tập đến đây, bàn tiệc một đường từ trong nhà đặt ra tới ngoài ngõ.
Xuyên qua ngõ nhỏ, Úc Dương Quân đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, tất
cả mọi người vội vàng ăn uống, ai cũng không để ý đến hắn đã hiện ra thân
hình.

Tiểu mục đồng chăn trâu đang muốn đứng dậy lấy đĩa rau, ngước mắt

nhìn thấy, không khỏi kêu lên: "Thần tiên!"

Mẫu thân bên cạnh quất một chiếc đũa lên mu bàn tay nó, quát mắng:

"Tiểu hài tử nhà ai đừng nói bậy!"

Mục đồng khóc kêu đau, mọi người cười rộ.

Thanh âm đều chìm ngập trong tiếng huyên náo hỗn tạp rộn ràng.

Chủ bàn ngồi ở trong cùng, hắn nhìn thấy y được ôm trong lòng bà lão

cả đầu bạc trắng, say sưa mê ngủ. Ánh sáng hình vảy trên trán lờ mờ tỏa ra,
rất yếu ớt, giống như hồn phách của y.

Vượt qua ngưỡng cửa, từng bước một tiếp cận y, rốt cuộc có người

chú ý tới sự xuất hiện của hắn, đồng loạt ngừng đũa nhìn về phía hắn.

Úc Dương Quân đưa tay ôm lấy y vào lòng từ bà lão sợ hãi đến ngay

cả thét lên cũng đã quên mất. Y đang say giấc, thân thể nho nhỏ rất mềm,
cũng rất mong manh.

"Văn Thư..." Lần đầu tiên gọi tên y, trong lòng dâng lên một trận chua

xót, tất cả tâm tình đều cùng bùng lên, sống mũi tắc nghẹn, ép tới thanh âm
thật thấp, gần như không nghe thấy. Có chất lỏng từ trong hốc mắt rơi ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.