TƯ PHÀM - Trang 150

tuyết rơi ẩn giấu trong mắt đều tan thành nước, từng giọt từng giọt, có thế
nào cũng không ngừng lại được. "Văn Thư..."

Rốt cuộc ôm y vào lòng, cánh tay ôm siết, trái tim vạn năm bất động

không ngừng kích động từng cơn.

Nhưng y đáp lại hắn cũng chỉ là một trận khóc lóc, đứa bé ngủ say bị

bừng tỉnh, tay chân bọc trong tã ra sức giãy giụa vẫy đạp, giống như muốn
thoát khỏi vòng tay hắn.

"Văn Thư! Văn Thư! Văn Thư! Là ta mà... Văn Thư... Là ta..." Gắt

gao ôm lấy y, Úc Dương Quân bối rối muốn dùng tay áo lau đi nước mắt
trên mặt y, "Văn Thư, phải... Là ta không đúng... Văn Thư..."

Con mắt ngấn lệ thủy chung hiện rõ sợ hãi cùng kháng cự, khóc lóc

một tiếng tiếp một tiếng, giống như muốn xé rách cả cuống họng. Bỏ qua
vùng vẫy của y, Úc Dương Quân bình tĩnh nhìn y, lắc đầu nói: "Nói gì mà
qua lại đều tan thành mây khói? Cái gì cũng còn chưa nói rõ ràng, ngươi
bảo ta làm sao coi mọi chuyện tan thành mây khói được?"

Cánh tay càng siết chặt hơn, nhìn ánh sáng nhợt nhạt ngày càng yếu

trên trán y, sợ rằng y lại giống như khi dưới Đài Luân Hồi vừa chớp mắt đã
liền hóa thành hạt bụi: "Ta sẽ không để cho ngươi tan thành mây khói... Sẽ
không đâu... Ta biết ngươi hận ta, nhưng ngươi..."

Đứa trẻ trong lòng vẫn kịch liệt lắc đầu không ngừng khóc lóc như cũ.

Cẩn thận lau đi nước mắt cho y, nhưng lại không ngừng được lệ mình hạ
xuống. Tình cảm chưa bao giờ nếm trải qua, vui sướng lại ôm chặt y vào
lòng mình, nhưng nghe tiếng khóc của y lại không kềm được lồng ngực co
thắt, khóe miệng đã từ từ nhếch lên: "Không sao đâu. Chúng ta... làm lại từ
đầu..."

Mọi người trong phòng chỉ thấy một trận khói tím cuộn lên trước mặt,

chờ khói tan rồi, đã không thấy nam tử áo tím kia cùng cháu trai nhỏ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.