TƯ PHÀM - Trang 179

chặt cằm y: "Bổn quân trước kia đã nói, Thiên giới hay phàm gian, có
ngươi, sẽ có ta."

Đôi môi dán lên, trong lúc hôn đến triền miên, đầu lưỡi Úc Dương

Quân đẩy qua, Hỏa Lưu Ly được ngậm bèn thừa dịp chuyển vào trong
miệng Văn Thư.

Văn Thư chỉ cảm thấy có thứ gì đó lăn xuống yết hầu, trong bụng hơi

nóng, thân thể kề sát vào mình cũng là nóng rực, lưỡi lại bị hắn quấn quýt
lấy, bị hôn đến càng sâu thêm... Khi tách ra, hai người đều có chút thở dốc,
hơi thở phun ra vương vấn giữa khoảng cách của nhau, càng tăng thêm ám
muội.

"Khi đó... là bởi một câu nói kia của ngài, ta..."

Vốn chỉ là muốn lặng lẽ một mình qua hết tam thế ngắn ngủi, đối với

y, chưa nói tới oán hận cũng đừng nói tới gì khác, chỉ là xem như một đoạn
lai vãng. Chẳng qua khi khí cùng lực kiệt, nghe hắn nói khẽ bên tai, trong
lòng vẫn không tránh khỏi rung động như trước. Kẻ cao ngạo đến không để
ai vào trong mắt, có thể nói ra câu đó thì đã xem như là cúi đầu trước một
phàm nhân như y đây. Huống chi ba ngàn năm qua chăm sóc chu đáo và
không tiếc tự tổn hao chân khí như vậy, vì y mà cược cả một kiếp lại một
kiếp luân hồi. Ba ngàn năm chia ngọt sẻ bùi, Thiên Quân cao cao tại
thượng này là đang thật lòng bù đắp.

Trong lòng tâm tư rối bời, Văn Thư cụp mắt xuống nhìn hoa văn trên

vạt áo hắn, thụy khí tường vân, tiềm long xuất hải, đột nhiên ngẩng đầu,
ngước lên đôi mắt bạc ánh tím của hắn cười nói: "Quanh đi quẩn lại, ta
thủy chung đều không thể trốn được ngài."

"Văn Thư..." Úc Dương Quân nhíu mày, nháy mắt lại thả ra, cúi đầu

cắn lên môi Văn Thư, "Bổn quân cũng sẽ không để ngươi có cớ trốn đi
nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.