TƯ PHÀM - Trang 177

Từng quyển từng quyển chuyện lạ dân gian được đóng lại thành sách,

được đặt lên bàn, bị quên trong góc. Trang giấy từ từ vàng ố, thành giòn,
nét mực bắt đầu thâm đi, trên bút hoa lả lướt dần dần xuất hiện vết rạn, vết
rạn chầm chậm kéo dài, cuối cùng đứt ra, gián đoạn cách quãng, giống như
những mẩu chuyện vụn vặt thường xuất hiện trong mộng nhiều năm qua,
còn chưa thấy rõ hai bóng dáng mơ hồ kia đang làm gì, thì chớp mắt cảnh
tượng đã lại thay đổi.

Thật sâu trong hẻm nhỏ thành Nam có mở một phòng đọc nho nhỏ,

sách cũng rất nhiều, tràn ngập đến hơn phân nửa gian phòng lớn. Kẻ đọc
sách trong thành đều thích đến nơi này, sách ở đây rất đầy đủ, có các loại
kinh điển, cũng có rất nhiều loại tạp thư truyền thuyết dã sử ít người biết,
rất nhiều cổ thư hiếm thấy cũng có thể tìm được ở đây.

Hôm nay bên ngoài đổ mưa to, chuyện làm ăn ế ẩm đi rất nhiều, ông

chủ trẻ tuổi của phòng đọc mặc một thân áo xanh, một mình một người cúi
đầu ngồi đọc sách trong phòng. Nghe được cửa có tiếng động rất nhỏ, y bèn
ngẩng lên, đập vào mắt là một mảng tím tựa như bị vây trong sương khói,
bên trên dùng sợi tơ thêu thành hoa văn phức tạp, không kềm được càng
nhìn xem kỹ lưỡng, tường vân, đại dương, mặt trời, Thương Long bay lượn
phía chân trời...

"Ta lại đến nữa." Người đứng cạnh cửa nói.

Văn Thư thấy hắn có một đôi con ngươi tím phiếm ngân quang, dường

như ẩn giấu tuyết rơi vạn năm.

"Ngài lại đến rồi." Nụ cười thản nhiên tràn ra trên mặt Văn Thư.

Người nọ đứng cạnh cửa, một tay bung dù, trên chiếc ô tinh tế đan vài

phiến lá trúc xanh tươi, một tay nâng hộp gấm con, trong hộp ẩn phiếm
hồng quang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.