TƯ PHÀM - Trang 176

tam thế bị ngài ép hết lần này tới lần khác kéo dài đến hiện nay. Ngài thật là
không tiếc."

Úc Dương Quân không thích uống trà của Địa phủ, chung quy cảm

thấy nước trà kia xanh lục đến âm thảm, dù có nóng hơn nữa thì uống vào
miệng vẫn là mang theo một tia lạnh lẽo âm u. Nếu không phải tung tích
mỗi lần của Văn Thư đều phải biết được từ chốn Địa phủ, thì hắn cũng
không muốn đến: "Người của bổn quân, bổn quân tự có chủ trương."

Minh Vương kia lại lạnh lùng cười lên: "Trái lại thì ta tò mò, chân khí

của ngài có thể chống đỡ được bao lâu. Đến lúc đó, chân khí ngài tan hết,
đừng nói là y, đến cả ngài cũng không bảo đảm được bản thân."

"Tới lúc đó, bổn quân cũng sẽ không đến Địa phủ của ngươi làm

phiền." Úc Dương Quân nhướng mày nói.

"Đúng thế. Một khi chân khí ngài tan hết thì chính là khói tản tro bay,

không làm được đến cả quỷ tốt của phủ ta." Minh Vương mỉm cười càng
lạnh hơn, "Ba ngàn năm, ngài đã đợi được bao lâu?"

Úc Dương Quân đứng thẳng người lên, ngạo nghễ nói: "Trong tam

giới, chỉ có thứ bổn quân không muốn, không có thứ bổn quân muốn mà
không được."

Dứt lời, xoay người rời đi, lưu lại mình Minh Vương ngồi trên ghế

tiếp tục mỉm cười.

~*~

Ba ngàn năm, rất nhiều chuyện xưa đều đã hóa thành truyền thuyết,

được người hiểu chuyện chấp bút viết kể vào trên giấy, đến cuối lại đảo
ngòi bút, trêu đùa một câu: "Chuyện hư ảo, vô căn cứ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.