TƯ PHÀM - Trang 205

tiếng, Văn Thư ngẩng đầu, mỗi lần đều chìm vào trong ánh mắt long lanh
của hắn. Ánh mắt hắn quá dễ nhìn, trong con ngươi tím bạc tựa như ẩn giấu
tuyết rơi vạn năm, lại phảng phất xuân phong mới đến, băng tuyết tan hợp.

~*~

Trên đường cái chen chúc đầu người ở phàm gian, Úc Dương Quân

nắm tay Văn Thư đi không mục đích. Nam nhân thuở trước đã quen làm
theo ý mình, đối với ồn ào của thế gian cũng là trước sau như một chán
ghét, chỉ biết tiến nhanh băng qua. Văn Thư bị hắn kéo, đành phải như cưỡi
ngựa xem hoa lướt mắt nhìn chuyện vật bên đường, một mạch sải chân vội
vàng đuổi kịp nhịp bước của hắn, đi một hồi lại bất tri bất giác có hơi thở
dốc. Đầu đường ồn ào nhốn nháo, tiếng thở khe khẽ rất nhanh đã bị tiếng
rao hàng của những người bán hàng rong hai bên đường lấn át. Úc Dương
Quân lại đột nhiên dừng bước, Văn Thư vuốt ngực nhìn về phía hắn, vừa
vặn trông thấy vết tích của một tia ảo não xẹt qua trên gương mặt bất động
như núi kia.

"Ta không sao. Không bằng, chúng ta trở về đi." Tuy người đề xuất

xuống dạo phàm gian là Úc Dương Quân, nhưng Văn Thư biết, Thiên Quân
thích yên tĩnh chẳng hề ưa phàm gian đủ hạng người ngư long hỗn tạp.

Hắn lại xoay đầu tiếp tục tiến lên phía trước, tay vẫn nắm tay Văn

Thư, nhưng cước bộ đã chậm lại rất nhiều.

Chen chúc xoay trở trong đám người, theo dòng đi lại tựa hồ muốn

kéo thẳng đến cuối trời. Sự vật muôn màu rực rỡ xanh đỏ từng việc một
lướt qua trước mắt, trong tiếng huyên náo đến sắp chọc thủng lỗ tai, tiếng
nói có phần trầm thấp của nam nhân lại tựa hồ ở sát bên tai: "Ta quả thật
không bằng Lan Uyên."

"Cũng không bằng Xích Viêm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.